Ba năm sau.
Đầu thu, trời cao trong vắt, không một gợn mây.
Phía ngoài cổng Nam Huân, đường vào thành Biện Kinh người xe tấp nập, người qua kẻ lại như mắc cửi, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp. Giữa dòng xe cộ đông đúc, một chiếc xe ngựa phủ lụa sa cao quý, tua rua trên đỉnh khẽ lay theo gió, nổi bật một cách khác thường. Xe ngựa được hộ tống trước sau, dẫn đầu là hơn chục kỵ mã thắt đao bên hông, lặng lẽ nối đuôi nhau rời khỏi thành.
Những người dân đang chờ vào kinh bên ngoài cổng thành, vừa thấy đoàn người nghi trượng như vậy, sợ va phải quý nhân, vội vã tránh sang hai bên nhường đường.
Nhưng dù khí thế oai nghiêm, đoàn hộ vệ kia lại không hề phô trương. Đám kỵ mã dắt ngựa chậm rãi đi qua bên cạnh dòng người, chỉ đến khi rời xa đám đông, mới lần lượt lên ngựa, vung roi lao đi vun vút. Ngựa phi tung bụi mù, nhưng tuyệt không hề làm dính bẩn đến ai.
“Vừa rồi là vị vương công quý tộc nào thế nhỉ?”
Có người không kìm được, mở miệng hỏi.
Người đi phía trước tình cờ là dân Biện Kinh, quay đầu đáp:
“Không phải đâu. Người ngồi trong xe kia chẳng phải hoàng thân quốc thích, cũng không phải đại quan, mà là một vị hành đầu.”
“Hành đầu á?”
Người hỏi tròn mắt ngạc nhiên:
“Thì ra là thương nhân. Biện Kinh quả không hổ danh hoàng thành, đến cả thương hộ đi ra ngoài cũng uy nghi như vậy!”
“Thương hộ gì mà thương hộ! Ngươi có biết vị ấy đứng đầu nghề gì trong Biện Kinh không? Là đứng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745020/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.