Lại một đêm mưa gió cuồng loạn.
Mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng còn mờ nhạt, hoa cỏ trong thành Biện Kinh đã héo rũ hơn phân nửa. Mặt đất đầy những cánh hoa bị gió cuốn rụng, giẫm nát lẫn trong bùn đất, đến cả màu sắc ban đầu cũng chẳng còn phân biệt được đâu là cánh hoa, đâu là cặn bẩn. Nhưng giữa đống hỗn độn ấy, nào phải chỉ có hoa cỏ?
Chỉ sau một đêm, mấy con phố từng sầm uất bên dưới cầu Châu Kiều đều hóa thành cảnh hoang tàn như vừa bị sơn phỉ cướp sạch. Gần như cứ mười bước chân lại bắt gặp một cửa tiệm tan hoang: có nơi cửa kính bị đập vỡ, thủng một lỗ lớn, có chỗ cả hai cánh cửa văng khỏi bản lề, vỡ vụn rơi xuống đất, bên trong lại càng là một mảnh bừa bộn. Những cửa hàng gặp tai ương ấy có điểm chung - bảng hiệu treo trước tiệm đều thêu to nổi bật một chữ "Cừu"...
Chỉ là lúc này, những bảng hiệu đó đã bị xé xuống, ném thẳng xuống đất. Chữ “Cừu” trên vải bị d.a.o cắt nát, không nhìn rõ nữa, bên cạnh còn có hai chữ “Diêm tặc” viết bằng m.á.u gà tanh nồng.
Ánh nắng càng lúc càng rõ rệt, người đi đường cũng đông dần. Dân chúng bịt mũi đi ngang qua những cửa tiệm của Cừu gia, không những không tỏ ra thương hại hay e ngại, mà trái lại, nét mặt ai nấy đều hả hê. Có người còn giẫm lên bảng hiệu rơi dưới đất, nhổ nước bọt một cái.
“Người vong ân bội nghĩa, đầu đội nón rơm! Lũ Diêm lang Cừu trá...”
Khi mặt trời dần lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745027/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.