Giọng nói vừa dứt, Dung Giới lập tức thấy thân mình Tô Diệu Y khẽ run. Nhưng nàng vẫn đứng yên không động đậy, như thể đã bị nỗi sợ làm cho choáng váng.
Thấy nàng mãi không phản ứng, sự kiên nhẫn của Dung Giới cũng cạn. Hắn đưa tay ra, nắm lấy cằm nàng.
Chưa kịp làm gì, lòng bàn tay hắn đã cảm nhận được một mảng ẩm ướt.
Dung Giới khựng lại, sững sờ.
Ngay sau đó, Tô Diệu Y ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đầy nước, khuôn mặt đẫm lệ như mưa đập vào mắt hắn. Một vẻ đẹp đến mức chấn động tâm can, như thể một ngọn núi lớn đổ ập xuống hồ sâu, khuấy tung mặt nước yên ả thành từng đợt sóng dữ.
“Đi… đi tìm mấy kẻ đó… giải độc…” – Nàng lẩm bẩm.
Thật ra Tô Diệu Y chẳng nghe được gì từ Dung Giới, thậm chí không nhận ra bản thân đang khóc. Trong đầu nàng, những khuôn mặt đã biến sắc vì cái chết, sau khi biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng. Cho đến lúc này, mới miễn cưỡng nảy ra một ý nghĩ — bọn sát thủ đã dùng độc, ắt hẳn cũng có thuốc giải. Nếu đi ngay bây giờ, có khi vẫn còn kịp… có thể giữ được mạng cho Dung Giới!
“Đi… theo ta…”
Tô Diệu Y kéo tay Dung Giới định lao ra ngoài, nhưng chân nàng mềm nhũn, chưa được mấy bước đã khụy xuống.
Dung Giới khẽ động cổ họng, vội đỡ lấy nàng, thuận tay kéo nàng vào lòng.
Thế nhưng Tô Diệu Y chỉ một lòng muốn cứu hắn, ra sức vùng vẫy, miệng cứ lặp đi lặp lại hai từ: “Giải độc… giải độc…”
Trái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745031/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.