Tô Diệu Y hơi mở to mắt, ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Nàng cảm nhận được đôi môi lạnh mỏng của Dung Giới khẽ lướt qua môi mình, nhẹ nhàng cọ xát. Hương quế thoang thoảng trên người hắn khiến nàng hơi ngây ngất, vậy mà nàng không hề giống chim sợ cành cong, vội vã đẩy người ra như thường lệ.
Nếu tính kỹ, nàng và Dung Giới đã va chạm môi răng hai, ba lần. Nhưng những lần trước, hoặc chỉ lướt qua, hoặc vì dục niệm chiếm hữu bộc phát, đâu giống lần này—không khí, tâm tình, tất cả đều khác hẳn.
Đôi môi bị hắn nhẹ nhàng ngậm lấy, mút khẽ, khiến Tô Diệu Y không khỏi run rẩy, một luồng tê dại từ sống lưng lan ra khắp người. Nàng mở lớn mắt, ánh mắt vô thức cuốn lấy ánh nhìn của Dung Giới. Ánh mắt hai người giao nhau, tựa như hai sợi tóc bị gió lạnh thổi cho quấn lấy, vừa đan xen, vừa không cách nào tách rời.
Dung Giới vừa hôn nàng, vừa chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt đầy ý tình và luyến tiếc, tựa hồ muốn nuốt chửng nàng.
Tô Diệu Y bất giác đắm chìm, ngón tay bấu lấy bả vai hắn, vô thức kéo hắn lại gần hơn.
Thế nhưng, ngay lúc ấy, Dung Giới dường như hiểu sai ý, bỗng rời môi, kéo giãn một chút khoảng cách.
“……?”
Gò má Tô Diệu Y đỏ bừng, đôi mắt ướt át nhìn hắn, ngập tràn nghi hoặc.
Dung Giới khẽ hỏi, giọng trầm thấp, như gió đêm thổi qua đồng cỏ:
“Tư vị thế nào? Có thể làm nhân tình của muội muội không?”
Giữa lúc thế này mà còn gọi nàng "muội muội"...
Tim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745034/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.