Đêm đông tuyết rơi, gió bắc lạnh buốt.
Dung Giới trở về phủ, thấy bên trong phủ vắng vẻ lạnh lẽo, đèn trong phòng cũng chưa được thắp. Hắn cau mày, ngừng lại khi thấy Khuyết Vân đang giúp hắn cởi áo khoác: "Còn chưa về sao?”
Khuyết Vân hiểu hắn đang hỏi ai, vì thế chỉ nhìn thẳng, không nói lời nào, lắc đầu.
Cuối năm cận kề, công việc tại Kỵ Hạc Quán và Tri Vi Đường chồng chất như núi. Đây đã là ngày thứ bảy Tô Diệu Y không về nhà.
Dung Giới im lặng một lúc, rồi xoay người ra ngoài: "Chuẩn bị xe, đi Tri Vi Đường.”
Đêm khuya, thời tiết lạnh buốt, Biện Kinh chìm trong bóng tối, đèn đuốc đều đã tắt, ngay cả những ngõ hẻm nhỏ quanh châu kiều cũng chìm trong màn đêm đen kịt.
Duy chỉ có Tri Vi Đường vẫn sáng đèn.
Bánh xe in dấu trên lớp tuyết mỏng, kêu lạo xạo khi xe dừng lại trước cửa sau Tri Vi Đường.
Khuyết Vân dẫn đầu nhảy xuống, đẩy cửa sau, quan sát một lúc rồi quay lại xe, thấp giọng nói: "Công tử, có thể.”
Dung Giới lúc này mới xuống xe, bước nhanh vào Tri Vi Đường.
Sau hôn lễ, hắn đã đáp ứng Tô Diệu Y, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Từ sau lần đó, hắn mỗi lần tới Tri Vi Đường, đều là lén lút qua cửa sau, không ai nhận ra.
*Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (明修栈道,暗度陈仓):
Câu này xuất phát từ kế sách của Hàn Tín, danh tướng thời Hán Sở tranh hùng. Ông giả vờ sửa con đường sạn để khiến quân địch tưởng ông sẽ đi đường đó, nhưng thực chất lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745054/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.