—
Ánh mặt trời ngày một nắng hơn, chiếu xuống từ trên đỉnh đầu và rơi lên lông mi, cắt ra vô số vụn ánh sáng vàng nhạt trong tầm mắt.
Soạt— Toàn bộ sách trông tay đều rơi xuống đất, Lý Khinh Vãn buông thõng tay xuống, hoảng hốt và sững sờ nhìn omega mặt đầy nước mắt đang bước từng bước một đi về phía mình.
Đoạn đường ngắn như vậy mà lại mất trọn mười tám năm để đi qua, hơn nữa còn bị chắn ngang bởi tin tức về cái chết.
Đứa trẻ từng gầy yếu và nhút nhát bên trong hàng rào của cô nhi viện tồi tàn đã cao hơn bà rất nhiều, không còn yếu đuối và cô độc nữa. Đây chính là cảnh tượng xuất hiện vô số lần trong mơ mà bà chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ trở thành hiện thực.
Bà còn tưởng rằng lần sau gặp lại sẽ là ở thiên đường sau khi đi đến cuối cuộc đời.
Nước mắt làm tầm nhìn mờ đi rồi lại cuốn trôi sự mơ hồ, Ôn Nhiên nhìn rõ được từng chút một, nhìn rõ những nếp nhăn trên mặt Lý Khinh Vãn, nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe của bà và nhìn rõ niềm vui khó tin trong mắt bà.
Đó là ánh mắt của mẹ, là mẹ của cậu.
Ôn Nhiên gần như không thể đứng vững, trái cổ nghẹn ngào lăn xuống, cúi đầu ôm lấy bà ngay khi Lý Khinh Vãn đưa tay về phía cậu.
"Mẹ... Mẹ ơi..."
Cách gọi vốn dĩ phải được nói ra vào lúc bi bô tập nói lại đến muộn nhiều năm, cuối cùng đã chân thật lọt vào trong tai, Lý Khinh Vãn ôm Ôn Nhiên thật chặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-cam-trong-dem-dai-mach-huong-ke-ni/393395/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.