Giang Dữ Miên luôn tin tưởng Lâm đại phu, nghe vậy chút khó chịu ban nãy liền tan biến. Cậu muốn nói gì đó nhưng cảm thấy bây giờ không phải lúc, bị treo lơ lửng nãy giờ, cậu khá sốt ruột, liền đưa tay ôm lấy cổ Lâm Hạc Thư, tìm một tư thế thoải mái hơn để dựa vào. Cả người cậu trở nên mềm mại, Lâm Hạc Thư cảm nhận được sự phối hợp của cậu, vừa mơn trớn môi cậu vừa nói: “Dễ dỗ vậy sao?”
Động tác của hắn vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nhưng không còn cố ý trêu chọc cậu. Đây không phải là tiết tấu mà Giang Dữ Miên thường thích, cũng không thể nói là khó chịu. Như thể bị dòng nước ấm áp bao bọc, sau khi thích nghi lại có một cảm giác khác lạ. Kết hợp với sự dịu dàng hiếm hoi của Lâm đại phu, dường như vừa đủ.
Nói thật, Lâm Hạc Thư cho cậu cảm giác giống như hôm nay… Cũng không biết diễn tả thế nào, Giang Dữ Miên lơ đãng nghĩ, lúc chia tay quả thật rất dứt khoát.
Giang Dữ Miên toát mồ hôi mỏng, hơi thở vẫn đều đặn. Không biết là thỏa mãn hay chưa thỏa mãn, giống như ăn một bữa ăn dinh dưỡng bảy phần no, hương vị ngon, nhưng vẫn còn chút gì đó chưa trọn vẹn. Lúc tắm rửa, cậu kéo Lâm đại phu trải nghiệm bồn tắm sang trọng mới chịu buông tha.
Lần này Lâm Hạc Thư không kìm chế, nước trong bồn tắm tràn ra không ít. Hoa hạnh trên lưng hắn nở rộ hơn, khi trở về phòng ngủ, đầu ngón tay vẫn còn đỏ ửng, vừa mệt mỏi vừa hưng phấn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-doc-giang-muon-an-lai-tinh-cu-cam-dinh-xuan-tru/2675274/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.