Giang Dữ Miên khẽ ngẩn người, Lâm Hạc Thư quả thật khác hẳn cậu. Lâm đại phu luôn nói ít làm nhiều. Ngay cả trước kia, cậu rất ít khi nghe được những lời như vậy từ Lâm Hạc Thư, nhất là lại còn nói qua điện thoại như thế này.
Vốn dĩ cậu chỉ muốn trêu chọc anh một chút, nào ngờ đâu lại nhận được câu trả lời như vậy.
Dù có bất ngờ thì ai mà chẳng thích nghe lời ngon tiếng ngọt? Cậu xoay camera về phía mình, tựa người vào thành bể cá, chăm chú nhìn người ở đầu dây bên kia. Bên đó có người gọi: “Lâm đại phu, anh ở đây à, tìm anh nãy giờ, nhắn tin cũng không thấy trả lời…”
Lâm Hạc Thư nhìn sang: “Anh còn việc, cúp máy trước đây. Nhớ ăn sáng.”
“Ừm.” Giang Dữ Miên tuy đáp lại, nhưng vẫn nhìn anh chằm chằm, không có ý định cúp máy. Lâm Hạc Thư do dự một chút, hạ giọng nói: “Tối nay anh gọi lại sau.”
Chờ đến khi đồng nghiệp đã đi xa, Lâm Hạc Thư mới cúp máy thành công. Giang Dữ Miên xoay người, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên bể cá, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, mình vừa rồi cười ngốc nghếch như vậy sao?
Vì cuộc gọi vào buổi sáng, tâm trạng Giang thiếu gia cả ngày hôm nay đều rất tốt. Chỉ đơn giản là hai chữ thôi, nhưng ảnh hưởng lại lớn hơn so với tưởng tượng của Giang Dữ Miên.
Buổi chiều, trước khi đến buổi hẹn, cậu còn đặc biệt ăn mặc chỉn chu một phen. Từ quần áo, phụ kiện cho đến nước hoa, tỉ mỉ đến từng sợi tóc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-doc-giang-muon-an-lai-tinh-cu-cam-dinh-xuan-tru/2675276/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.