Thời tiết đầu mùa xuân, cũng không có làm cho đường phố của Đặc khu Thủ đô trở nên có không khí mùa xuân chút nào. Nhiệt độ không khí khoảng 30 độ, tựa hồ vẫn còn chìm đắm trong ký ức mùa đông chưa tan. Trên đường phố trống trải chỉ có khoảng vài người đi đường vội vã. Tòa nhà Trung Tâm Liên Bang vẫn như trước nghiêm trang mà đơn điệu, cũng giống hệt như những kiến trúc to lớn hai bên đường khác vậy, khiến cho người ta khó mà sinh ra cảm giác thân cận.
Khu phố 12 Đặc khu Tây có vẻ tách rời so với các Bộ ngành Chính phủ khác, có vẻ hơi im lặng. Trên con đường đại tập trung một số Đại công ty của Liên Bang, cũng không giống như khi Cảng Đô vậy, đem sự phồn hoa thể hiện hết ra bên ngoài, cũng không có những hình ảnh không gian ba chiều kỳ quái chỉa thẳng lên bầu trời. Những tòa nhà ở đây bề ngoài vẫn có hình dạng bình thường mà bình tĩnh, có một loại cảm giác miễn dịch với sự phồn hoa, mà lại mang một chút trang trọng của lịch sử nhân loại.
Trong một góc đối diện với quảng trường Hiến Chương, có một tòa nhà to lớn, vách tường bên ngoài là một lớp kim loại nhàn nhạt sáng bóng, thế nhưng lại không hề có sự phản xạ mãnh liệt đối với ánh sáng mắt trời. Những người có chút kiến thức bình thường đều hoàn toàn hiểu rõ, bức tường bên ngoài kia chính là một sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất vừa được áp dụng trên toàn Liên Bang, chính là một loại kiếng hấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-khach/2148192/quyen-2-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.