Chàng hỏi: “Sao lại bị thương?”
Ta đảo mắt một vòng, còn chưa kịp nói chữ “ta”, chàng đã cho gọi Thiện Nhi vào.
“Vừa nhìn đã biết phu nhân định bịa chuyện. Thiện Nhi, nói đi, vết thương trên trán phu nhân là do đâu?”
Ánh mắt chàng ánh lên lửa giận — ta biết, là chàng giận ta định giấu.
“Ngồi xuống chiếc ghế tránh gió đằng kia đi.” Trước khi Thiện Nhi trả lời, chàng đã trừng mắt nhìn ta.
“Bản hầu ghét nhất là nàng đứng mà nói chuyện với ta.”
Vâng…
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống. Chàng vẫn chưa nguôi giận, còn cởi áo choàng khoác lên chân ta:
“Còn chưa tới Lập Hạ, bản hầu không cho nàng ăn mặc mỏng manh thế này.”
Dạ vâng…
Thiện Nhi là người nghe lời Tiêu Viêm nhất, kể hết mọi chuyện một năm một mười.
Khi nói tới việc Thái tử có tà tâm với ta, mặt Tiêu Viêm đã đen lại.
Lúc nghe ta dùng cách đ.â.m đầu vào cột để bảo toàn trong sạch mà thoát thân, chàng lập tức bật dậy khỏi ghế, sai người mang kiếm tới.
Ta hoảng hốt, chạy đến ôm ngang lấy chàng:
“Hầu gia! Chàng không thể giếc Thái tử! Đó là tội phải mất đầu đấy!”
Tiêu Viêm cũng nóng ruột, nhưng vẫn không nhịn được bật cười vì ta:
“Dù bản hầu thật sự dám lấy mạng đổi mạng, tội diệt cửu tộc thế này, cũng phải cân nhắc đến nàng chứ?”
Kiếm mang đến rồi, ta rụt rè buông tay.
Chàng liếc nhìn ta một cái, chỉ nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-te-zhihu/2667951/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.