Phía Bắc Thiên Tuyết Quốc, đàn sơn thiên lý kéo dài, còn Thiên Sơn là một tòa cao nhất trong đó, đột ngột mọc từ đất lên, như một bả lợi kiếm, đâm thẳng trời cao.
Đối mặt với ngọn núi này, mọi người tới du ngoạn đều sinh ra cảm giác kính nể, cảm giác này kiểu như chỉ được nhìn bằng mắt không bao giờ được đích thân trải nghiệm.
Những danh sơn khác mọi người đều có thể l*n đ*nh núi nghênh đón mặt trời mọc, mặt trời lặn, cảm nhận mây bay ngang trước mặt, mắt nhìn sự hào hùng từ trên cao, thong dong thưởng thức cảnh đẹp.
Nhưng đối với Thiên Sơn thì khác, tình thú tao nhã sớm bị tuyết sơn trang nghiêm càn quét không còn một mảnh. Bởi vì đỉnh Thiên Sơn ngoại trừ phái Thiên Sơn cho phép, chưa từng có người được đến gần du ngoạn, chỉ được ngắm nhìn từ xa. Thạch bích thẳng đứng không dám bức vọng, bàn tuyết như lưỡi dao càng nói rõ Thiên Sơn hiểm ác đáng sợ.
Lần đầu tiên Diệp Phong đến Thiên Sơn, nàng có một cảm giác: Thiên Sơn rất đẹp nhưng đẹp một cách tàn khốc, cho dù là ai đứng trước nó cũng trở nên nhỏ bé, không dám thể hiện cuồng vọng của bản thân.
Chỉ một lối duy nhất l*n đ*nh, suốt quảng đường luôn có những bộ phận then chốt, trạm gác khắp nơi, qua một chỗ là một khẩu lệnh khác, không đúng khẩu lệnh chỉ có đường chết, hơn nữa khẩu lệnh sẽ được thay đổi theo định kỳ. Phái Thiên Sơn quản đệ tử rất nghiêm, hơn nữa núi non hiểm trở, tự nhiên các phái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929132/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.