Gió núi thấp giọng than thở, bụi cây thấp bé lắc lư theo gió, bóng đêm hỗn độn quỷ mị, phá lệ thê lương. Ban đêm đầu hạ có chút hàn ý, tinh quang thưa thớt như ẩn như hiện, phát ra ánh sáng yếu ớt, ánh trăng không biết khi nào trốn phía sau tầng mây, tìm không thấy tung tích.
Bên trong động khẩu b*n r* nhiều ánh lửa, lay động theo gió, lúc sáng lúc tối, giống như vụt tắt, thoáng chốc lại bừng sáng.
Ở ngoài động thạch có một cái bàn, trên bàn đặt bộ trà cụ, lửa trại bên cạnh vừa tắt, vẫn còn khói nhẹ lượn lờ, ở trong một mảnh cỏ khô để nghỉ ngơi biến mất không thấy tăm hơi thay vào đó là cái giường đá khoảng một thước, một bên là bàn gỗ đơn giản, ngọt nến không ngừng thiêu đốt. Văn phòng tứ bảo đầy đủ, trên bàn có bức họa vẫn chưa khô mực, lúc này một cơn gió thổi bức họa rơi xuống đất.
Theo ánh nến nhìn lại, một thiếu niên tuấn mỹ, tử mâu đẹp đẽ, cưỡi hắc mã oai phong… Lúc này bên ngoài động truyền vào tiếng bước chân, như rõ ràng người đến cố gắng thả nhẹ động tác dường như sợ quấy nhiễu không khí tĩnh lặng, quần áo lay động, thân ảnh gầy yếu mềm mại lộ rõ lạnh lùng trong trẻo, mặt tái nhợt, nga mi nhíu chặt, tâm kết không thể giải, hai tròng mắt mất đi thần thái của ngày xưa, chỉ động lại nhớ nhung, tóc có vài sợi bạc, tột cùng là vấn đề tuổi tác hay tương tư bạc đầu?
Nhìn bức họa, nàng sâu kín thở dài, chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929151/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.