Bà không nói tiếng nào.
Giang Ngọc Lang chẳng dám ngưng tay, hắn đánh một lúc, mặt mày tím và sưng lên, cái gương mặt đẹp trai của hắn, giờ đây giống như lá gan lợn.
Rồi máu từ trong miệng, rỉ qua mép, rơi xuống, lòng thòng từng giọt, từng giọt.
Thiết Bình Cô nhìn cảnh đó, tan nát cả gan lòng, không còn nín thinh được nữa, kêu lên:
- Xin Cung chủ tha cho hắn!
Người áo trắng ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi cầu tình cho hắn, ai sẽ cầu tình cho ngươi đây?
Thiết Bình Cô run run giọng:
- Tiểu tỳ tự biết cho mình có tội lớn lắm, cho nên chẳng dám van cầu Cung chủ dung tha.
Người áo trắng gật đầu:
- Thế thì tốt lắm! Vậy, nghe ta hỏi đây, ngươi đưa Tiểu Linh Ngư đến nơi nào?
Thiết Bình Cô đáp:
- Tiểu Linh Ngư, hắn...
Chợt nàng nghĩ, nếu nàng nói đúng sự thật, Cung chủ biết được Tiểu Linh Ngư đã bị Giang Ngọc Lang sát hại, thì chắc chắn là Giang Ngọc Lang phải chết tức khắc với bà.
Người áo trắng hỏi tiếp:
- Tiểu Linh Ngư làm sao? Tại sao ngươi không nói luôn?
Thiết Bình Cô thốt:
- Hắn... có lẽ hắn đang ở phía Đông, trong vùng này...
Người áo trắng lạnh lùng:
- Ta sẽ đi về phía đó tìm hắn, hy vọng ngươi không nói ngoa!
Giang Ngọc Lang hiện tại nằm lăn dưới đất, nhưng hắn cũng chưa dám dừng tay tự đánh.
Người áo trắng nạt:
- Đủ rồi! Dừng tay đi!
Giang Ngọc Lang gượng chồm dậy, dập đầu như chày mổ, thốt:
- Đa tạ... đa tạ Cung chủ.
Người áo trắng tiếp:
- Bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-thap-ac/1119938/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.