Tiếng trầm ấm của Tùng Vĩ từ trong gian thi sảnh (phòng tắm) ca một đoạn thơ trong “Quốc Phong” của Kinh Thi.
Dã hữu phát thâú, bạch mao chi,
Hữu nữ hoài xuân, các sĩ dụ chi, Lâm hữu phát thấu, dã hữu từ lộc,
Bạch ảo thuần thúc, hữu nữ như ngọc,
Thư thi thoát thoát hề, vô cảm ngã thục hề, võ sứ mang dã phệ.
Dịch :
Hoẵng chết ngoài rừng, ai dỗ ai dành,
Rừng có gỗ phách, đồng cỏ nai chết,
Trói bằng cỏ tranh, gái đẹp như ngọc,
Thông thả chớ khinh mạn, đừng giật khăn tay em, đừng để chó sủa đấy.
Ngồi ngoài thư phòng, nghe Tùng Vĩ ngâm đoạn “Quốc Phong” trong Kinh Thi mà Minh Minh không khỏi sững sờ. Nàng nghĩ thầm: “Sao Tùng Vĩ có thể thông thạo Kinh Thi được chứ. Y chỉ là một tiểu đạo tỳ, lại xảo trá, quỷ quyệt, thế mà biết được Kinh Thi, quả là chuyện lạ khó có trên thế gian này”.
Ý niệm còn đọng trong tâm tưởng Trương Minh Minh thì Tùng Vĩ lại ngâm tiếp:
Tịnh nữ kỳ khu, sĩ ngã ư thành ngung.
Ái nhĩ bất kiến, tao thử trừ trù.
Tịnh nữ kỳ loan, di ngã đóng quân.
Đồng quá hữu vĩ, thuyết định nhữ mỹ.
Tự mục quy dễ, tuần mỹ thả dị.
Phi nữ chi vi mỹ, mỹ nhân chi di.
Dịch :
Tịnh nữ đẹp thay chờ tôi ở góc thành.
Trốn đâu không thấy, gãi đầu do dự.
Tịnh nữ thật đẹp, tặng tôi ống đó.
Ống đó bóng láng, tôi thích nó đẹp.
Ngoài đồng trở về tặng tôi nhành non.
Không phải vì nó đẹp, vì của mỹ nhân.
Nghe Tùng Vĩ ngâm xong bài thơ thứ hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-xao-khach/390727/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.