Năm đó, tình hình bệnh dịch ở quận Lâm Hải trầm trọng chưa từng có, một hộ mười người có thể chết sáu, bảy người. Thẩm Sách mang theo nàng rời khỏi phụ tộc, nương theo ánh trăng mà đi sâu vào núi. “Ca...... muội muốn về Lâm Hải,” nàng nằm sấp trên vai hắn, “Trong núi lạnh.”
Ba tháng xuân hàn, cái lạnh thấu vào xương, trong núi lại càng lạnh hơn.
Thẩm Sách ăn mặc đơn bạc, chiếc ngoại y cuối cùng cũng đã quấn lên cho nàng. Không phải nàng sợ lạnh, mà là sợ hắn lạnh.
“Không về được nữa,” ca ca đang cõng nàng nói, “Họ không cho chúng ta quay về.”
......
Trong núi có miếu, những người đi đêm qua đây đều không vào miếu, hắn cũng không đưa nàng vào, hai người ngủ ở trên cây. Nàng nằm trong ngực ca ca, hỏi vì sao mọi người thà ngủ trong núi cũng không chịu vào miếu. “Nơi đó có thể chắn gió chắn mưa, ban đêm thường có sơn tặc dã khấu trú ngụ, đối với người bình thường còn nguy hiểm hơn bội phần,” ca ca nói, “Hơn nữa trong miếu có Phật, ghé vào mà không mang theo lễ là bất kính.”
Nàng phản bác, “Nương nói Phật tổ vốn là một Hoàng tử, vì cứu chúng sinh mà xuất gia. Một vị Phật như vậy sao có thể vì dân chúng không có lễ mà giáng trừng phạt được chứ?”
Hắn nhìn về chiếc miếu ở phía xa, tựa như thấy được tượng Phật ngồi khoanh chân mỉm cười hiền từ ở đó, cũng cảm thấy muội muội nói rất đúng.
Đêm đó, Chiêu Chiêu sốt cao không lùi, bệnh tình hung hiểm, bên ngoài thật sự lạnh, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-nam-lao/2553494/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.