Lâm triều trôi qua, Tiêu Nghệ Uẩn vẫn còn nán lại, Tiêu Nghệ Hàn biết rõ Tiêu Nghệ Uẩn lưu lại là có ý tứ gì.
“Hoàng đệ, còn có việc sao?” Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, cố ý hỏi.
“Hoàng Thượng, thần đệ chỉ là… Muốn gặp mặt Lâm Lĩnh một chút.” Mặc dù, hắn biết rõ một người đường đường là Vương gia lại vì một người nô tài nho nhỏ như vậy mà để trong lòng là cỡ nào không hợp với lẽ thường. Nhưng mà trong đầu vẫn luôn lo lắng cho Lâm Lĩnh, lo cho hắn có phải bị phạt rồi hay không? lo hắn có phải bị Tiêu Nghệ Hàn giữ lấy rồi? Cứ như vậy, hắn biết rõ trong lòng Lâm Lĩnh đã có Tiêu Nghệ Hàn, nhưng chính mình lại không muốn thừa nhận, trừ phi, là từ chính miệng của Lâm Lĩnh nói với hắn, như vậy, để cho hắn chết tâm.
“Một người nô tài, ngươi hà tất không thấy không được?” Ngoài miệng nói đến địa vị của Lâm Lĩnh thấp bé như vậy, nhưng trong lòng hắn thì không muốn để cho Tiêu Nghệ Uẩn nhìn thấy Lâm Lĩnh, bởi vì hắn sợ hãi mất đi Lâm Lĩnh.
“Nhưng mà Lâm Lĩnh… Là bằng hữu của ta, thần đệ chưa bao giờ xem hắn là một nô tài, cho nên, xin Hoàng Thượng đáp ứng.” Tiêu Nghệ Uẩn kiên trì.
“Được rồi, vậy ngươi theo Trẫm đi, nhưng ngươi đừng hối hận là được.” Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, mang theo Tiêu Nghệ Uẩn rời khỏi đại điện.
Đi vào Điện Dưỡng Tâm, Tiêu Nghệ Uẩn đã cảm giác được Tiêu Nghệ Hàn đã giữ lấy Lâm Lĩnh rồi…
“Lâm Lĩnh đâu?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi tiểu thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-khong-yeu-yeu-thai-giam/48052/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.