Anh vừa nói xong những lời này, lưng Diệp Phục Thu lập tức dựng đứng một lớp lông tơ, cô xấu hổ đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.
Quả nhiên vẫn bị anh nghe được!
Cô lặng lẽ buồn bã.
Diệp Phục Thu không định nguỵ biện, nói dối trước mặt người này chắc chắn là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Hai từ “Xin lỗi” sắp thốt thành lời thì lúc này từ xa vang lên tiếng gọi kịp thời cứu vãn tình hình của Ôn Lị.
“Bạn học Diệp.”
Giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Diệp Phục Thu đứng dậy lao về phía Ôn Lị.
Cô gái nhanh chóng lướt qua mang theo một cơn gió thơm hương xà phòng, mùi hương từ loại nước hoa rẻ tiền kết hợp trên người cô tạo nên một mùi ngọt ngào độc đáo.
Mùi hương vô hình len qua kẽ ngón tay đang nâng tách trà của anh, hơi ngứa. Kỳ Tỉnh khẽ lắc tách trà, nhìn mặt nước dao động mà cảm thấy thật nực cười rồi khẽ mỉm cười.
Chạy đủ nhanh đấy.
Diệp Phục Thu vội vàng chạy tới cạnh Ôn Lị, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lo lắng lại trong sáng, giống như chú vịt nhỏ đi lạc cuối cùng cũng tìm được mẹ, chỉ một giây nữa thôi có thể sẽ bật khóc.
Ôn Lị nhìn về ghế sofa bên kia, cô ấy cũng có thể tưởng tượng được đại khái người đó đã làm khó cô gái nhỏ thế nào.
Cô ấy mặc kệ Kỳ Tỉnh mà giải thích với Diệp Phục Thu: “Một lát nữa phu nhân sẽ đi dạo ở sân golf để bàn một số chuyện. Bà ấy muốn đưa em đi chơi cùng, em có cần tắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tro-thuan-bach/2772867/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.