Nhận được công việc bán thời gian là tất cả những phiền muộn gần đây của Diệp Phục Thu đều tan biến. Mặc dù khó khăn trước mắt cô giống như một mớ chỉ rối khổng lồ, chỉ nhìn thôi đã biết bản thân không đủ khả năng gỡ rối.
Nhưng cô vẫn muốn thử, bắt đầu gỡ từ sợi chỉ đầu tiên, tách vấn đề khó khăn này ra xử lý từng chút một, thử bằng mọi cách có thể.
Diệp Phục Thu cầm cây kem bước xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Hân và chú tài xế ngồi trong xe.
Nhìn theo chiếc xe nhà Tiêu Hân rời đi, cô xoay người, rồi tung tăng nhảy nhót bước vào cổng lớn nhà họ Kỳ. Bảo vệ trực cổng thấy cô lập tức gật đầu chào hỏi, Diệp Phục Thu cũng mỉm cười cúi đầu.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc mỏng manh khẽ đung đưa theo từng cử động, tạo nên những đường cong xinh đẹp. Những sợi tóc lòa xòa khẽ lướt qua thái dương bên phải, vết sẹo mờ hình trăng khuyết dưới ánh nắng trông như dấu ấn của tiên nữ hạ phàm.
Vị ngọt của nước trái cây từ cây kem khiến cô cứ nở nụ cười tươi suốt dọc đường cho đến khi vào cửa nhà.
Sau khi Diệp Phục Thu thay dép xong thì bước vào phòng khách, vừa vào là cô đã ngửi thấy mùi thơm của cơm canh. Đúng lúc dì giúp việc bưng đĩa thức ăn bước ra, trông thấy cô, nói: “Thu Thu về rồi à.”
Dì giúp việc nhìn cô cười, khẽ trách: “Con gái thì đừng ham ăn đồ lạnh quá, đến lúc tới kỳ lại thấy khó chịu đấy.”
“Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tro-thuan-bach/2772888/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.