Có lẽ ngoài trợ lý Trần ra, chưa ai từng thấy dáng vẻ Kỳ Tỉnh mất kiểm soát như vậy.
Khi cuộc điện thoại kết thúc, người vừa ở bên cạnh mình như thể biến mất vào không khí, anh lập tức nhận ra nguy hiểm.
Đứng trên bờ vực sụp đổ, anh vẫn lý trí phân tích tình hình địa lý rồi nhanh chóng báo cảnh sát, đồng thời nhờ dân làng tập hợp thành nhóm lên núi tìm người.
Mỗi giây chưa có tin tức của Diệp Phục Thu đều như từng nhát dao cứa vào người anh, đau đến mức máu thịt lẫn lộn.
Anh biết cô gái của anh mạnh mẽ và thông minh, nhưng anh không thể chịu đựng được việc cô phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào.
Mặc dù đã vượt qua cơn ác mộng nhưng Kỳ Tỉnh vẫn có chút sợ hãi trước ngọn núi sâu vô tận này, trước cái lạnh cô quạnh của khu rừng này.
Khoanh vùng khu vực là ở phía sau núi, bỗng có một người dân làng nhớ ra ở lưng chừng núi có một căn nhà cũ đổ nát, được xây dựng từ nhiều năm trước để những người lên núi làm việc nghỉ ngơi lại.
Có lẽ có thể giấu người.
Anh là người đầu tiên dẫn đội chạy lên núi, chỉ sợ chậm một giây là lại muộn thêm một giây.
Vừa đặt chân vào khu rừng sâu thẳm, nỗi đau bị chôn vùi trong cơ thể suốt hơn 10 năm lại trỗi dậy.
Cái lạnh ấy, sự tê buốt ấy làm đôi chân anh mất cảm giác, khiến Kỳ Tỉnh khó mà cất bước.
Nhưng thần kinh lại gào thét, bắt anh phải lao nhanh về phía trước đi tìm cô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tro-thuan-bach/2772948/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.