Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, quản lý trợ cấp không kìm được mà bắt đầu rục rịch.
Dường như khớp gối ông ta đang bắt đầu lệch về phía trước, ống chân kéo dài ra, đẩy ống quần nhô cao lên từ phần giữa.
An Ngung lắng tai nghe âm thanh vải sợi bị kéo căng, lầm bầm nói: “Lại rọi đèn thêm một ngày là sẽ hoàn thành giai đoạn biến dị đầu tiên à?”
Vừa dứt lời, ống áo ống quần của quản lý trợ cấp đồng thời rách toạc, những cái chân bọ ngựa vươn dài ra, chém về phía cậu.
An Ngung bật người lộn nhào rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Bụi đất bay mờ mịt ở những nơi bị chém qua, cậu cúi người, tay chống xuống đất, ngưng mắt nhìn đối phương.
Quản lý trợ cấp kinh ngạc, “Loại sâu mọt trợ cấp đầu óc hạn hẹp như mày cũng giỏi né đòn quá nhỉ.”
“Cảm ơn vì đã khích lệ.”
Hiểu biết của cậu quả thực rất hạn hẹp, vậy nên chỉ cần là điều đã từng trông thấy, cậu đều ghi nhớ kỹ càng.
Hình thức tấn công của quản lý trợ cấp và người bọ ngựa lúc ban ngày không khác gì nhau.
Luồng ánh sáng yếu ớt in cái bóng của chân kiếm đang đong đưa xuống mặt đất. An Ngung từ tốn nói: “Hướng dẫn sinh tồn là do ông làm giả đúng không. Chắc hẳn bọ ngựa cần dựa vào ánh đèn để biến dị, ánh đèn là nguyên liệu biến dị của giai đoạn một. Sau khi hoàn thành giai đoạn một mới tiến đến ăn thịt đồng loại. Các ông không chỉ cạnh tranh thức ăn với sứa mà còn tàn sát cả đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762863/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.