🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

An Ngung ngơ ngẩn trước mấy chữ “người thân duy nhất”.

Cậu chưa từng suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Lăng Thu. Thứ được gọi là “người thân” quá xa vời đối với cậu.

Tần Tri Luật bỗng hỏi: “Không bật đèn? Cậu thích bóng tối?”

An Ngung hoàn hồn, “Không phải, chỉ là không cần bật đèn thôi.”

Lo Tần Tri Luật hiểu lầm, cậu lại nói: “Trưởng quan yên tâm, chắc hẳn tôi không phải biến dị của loài chuột nào đó đâu…”

Tần Tri Luật quan sát cậu: “Không bật đèn, không ra khỏi cửa, thích chui vào góc, nhát gan, dễ căng thẳng, khi kích động sẽ rất điên.”

Còn hay khóc, bất chợt sẽ… làm nũng.

An Ngung bị nhìn chằm chằm đến mức hốt hoảng, “Thành thật xin lỗi…”

“Không cần xin lỗi.” Dường như ngữ điệu Tần Tri Luật lại hòa hoãn hơn chút, “Cậu có thích thứ gì không?”

Nghiêm Hi ở phòng thí nghiệm cũng từng hỏi câu tương tự, An Ngung hỏi: “Bánh mì có tính không?”

Tần Tri Luật dừng lại một lát rồi mới hỏi tiếp, “Thương xuyên sa sút tinh thần?”

An Ngung lắc đầu rồi lại gật đầu.

Cậu có rất ít dao động cảm xúc nhưng buồn rầu thực sự là thái độ thường thấy. Dẫu sao thì người mỗi ngày còn chẳng được ăn đủ no làm sao mà vui vẻ cho nổi.

“Có suy nghĩ muốn làm hại người khác không?”

An Ngung lập tức lắc đầu.

“Vậy tự làm hại mình thì sao?” Tần Tri Luật hỏi luôn.

An Ngung do dự.

Billy từng nói Tần Tri Luật thích nhìn cậu đau.

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt dò xét, “Từng có, đúng không?”

An Ngung rơi vào sự phân vân giữa việc nói thật và lấy lòng trưởng quan, cậu bồn chồn nhìn về phía góc tường.

Tần Tri Luật thở dài, “Đau sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn?”

“Có lẽ vậy.”

An Ngung không ghét bị đau. Đau đớn có thể nhận định khoảng cách tiến đến tử vong, với cậu, nó chẳng khác gì chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin.

Nghĩ tới sở thích của trưởng quan, cậu lại nói thêm, “Ngài yên tâm, tôi giỏi chịu đau lắm.”

Ánh mắt Tần Tri Luật hơi tối đi, “Đến mức nào thì không chịu được nữa?”

“Không chết là được.”

Tần Tri Luật nhớ đến đoạn băng ghi hình An Ngung trong phòng thẩm vấn: Trước khi tiếp nhận thí nghiệm dẫn dắt, An Ngung từng xác nhận lại với người thẩm vấn rằng có phải cậu sẽ không chết hay không. Dường như cậu hoàn toàn không quan tâm tới những vấn đề “vô cùng đau đớn”, “thí nghiệm phi nhân đạo” được lặp đi lặp lại mà chỉ cần một lời cam đoan “sẽ không chết”.

Một tiếng “tích” chợt vang lên ngoài hành lang. Hệ thống thông gió bắt đầu chạy vù vù.

Nguồn điện bất ngờ được khôi phục vào ban đêm.

An Ngung kinh ngạc nhìn Tần Tri Luật. Sau khi đoán được phương thức truyền nhiễm của bọ ngựa, cậu mặc định siêu dị thể là cái đích mọi sinh vật biến dị muốn hướng đến. Ban đêm thuộc về loài sứa, đáng ra không có điện cung cấp cho bọ ngựa.

“Xem ra Tưởng Kiêu đụng độ siêu dị thể rồi.” Tần Tri Luật nói. “Thứ kia bị thương hay tử vong đều ảnh hưởng đến việc khống chế trật tự của thành phố này.”

Khu chung cư đối diện lục tục sáng đèn. Hết phòng này đến phòng khác, thành phố tối tăm dần dần được bao phủ bởi vầng sáng rợn người.

Buổi sáng còn tưởng ngoại thành có 30% hộ dân gặp chuyện, giờ tình thế hoàn toàn lật ngược, chỉ có chưa đến 30% người chưa bị lây nhiễm.

Tần Tri Luật nhìn tòa nhà đối diện, “Dưới áp lực, có thể siêu dị thể sẽ đẩy nhanh tốc độ biến dị của mọi người.”

Vừa dứt lời, những bóng người phía sau cửa sổ kia vươn cánh tay hình lưỡi kiếm dài đến đáng sợ ra, chém thẳng vào cổ người sống cùng phòng.

Dưới ánh đèn vàng vọt, những bóng kiếm lần lượt lóe lên, một màn múa rối bóng đẫm máu đang lẳng lặng trình diễn trong thành phố này.

An Ngung đứng trong căn phòng tối om chứng kiến tất cả. Tay cậu buông thõng bên người, đồng tử co giãn một cách bất thường.

Cậu khẽ hỏi: “Trưởng quan, những thứ này có khiến ngài bực bội không?”

Tần Tri Luật ngoảnh lại, “Bực bội?”

“Vâng.” An Ngung rũ mắt, không nhìn sang phía đối diện nữa, “Có một suy nghĩ… muốn diệt sạch bọn chúng.”

Mỗi lần nhìn thấy nhiều sinh vật biến dị, nơi sâu thẳm trong ý thức cậu sẽ xuất hiện tiếng gào thét kỳ lạ mà hào hùng.

Hệt như gió trên cánh đồng tuyết.

Ánh đèn chợt tắt ngấm, thành phố thoáng cái đã chìm vào bóng tối.

Vài giây sau, đèn lại sáng lên. Được một lát, đèn lại tắt ngấm.

Khu 53 như một cái bóng đèn chập chờn, màn kịch đẫm máu không ngừng chớp tắt theo.

Tần Tri Luật suy tư nói: “Sức tấn công của Tưởng Kiêu không hề yếu, Nho là phụ trợ xuất sắc. Bọn họ không chiếm được thế thượng phong, xem ra thứ kia lợi hại hơn tưởng tượng.”

“Chúng ta có phải tới đó hỗ trợ không?” An Ngung không thực sự muốn gặp Tưởng Kiêu cho lắm.

“Chờ Billy sửa được kênh liên lạc của đội rồi quyết, chắc sẽ nhanh thôi.”

An Ngung chạm tay lên chiếc tai nghe mỏng như chiếc lá đang đeo, nó chưa từng vang lên âm thanh.

Người bọ ngựa tăng tốc hoàn thành giai đoạn biến dị thứ nhất đầu tiên ra khỏi tòa nhà để săn lùng đồng loại. Những xác chết không nguyên vẹn nằm ngổn ngang trên đường. Dòng máu tanh tưởi chảy xuống cống theo nước mưa, đưa thứ mùi xú uế đó đi khắp nơi.

Bất kỳ người bình thường nào trông thấy cảnh tượng như vậy đều sẽ sụp đổ tinh thần nhưng An Ngung lại chỉ yên lặng quan sát tất cả.

“Chú ý tìm người bọ ngựa đã hoàn thành giai đoạn biến dị thứ ba.” Tần Tri Luật dặn dò.

“Tôi đang tìm.”

Từ giai đoạn một sang giai đoạn hai, một số con phải ăn bốn, năm đồng loại nhưng một số khác chỉ cần ăn một. Tuy vậy, dọc con phố này vẫn chưa xuất hiện biến dị giai đoạn ba.

Tần suất chớp tắt của đèn đường giảm bớt, thời gian tối càng lúc càng dài hơn.

An Ngung nhìn ngã tư đường vừa lóe sáng, “Liệu Tưởng Kiêu có gặp chuyện gì không?”

“Tạm thời thì không. Tuy Nho không giỏi chiến đấu nhưng ý thức khống chế cục diện rất tốt. Nếu đánh không lại, Nho sẽ dẫn cậu ta rút lui.” Tần Tri Luật dừng một chút, “Nhưng tôi hy vọng Tưởng Kiêu sẽ không căng thẳng quá mức. Tính ổn định về tinh thần của cậu ta khá kém, dễ mất kiểm soát.”

“Mất kiểm soát thì sẽ làm sao?”

Tần Tri Luật không trả lời, hắn nhíu mày nhìn ra ngoài.

Người bọ ngựa tụ lại với nhau trên đường. Chém giết vẫn diễn ra nhưng chúng đang không ngừng di chuyển theo cùng một hướng.

Là kho vật tư, nơi này có thứ thu hút chúng.

An Ngung quay phắt người lại, “Trưởng quan, tôi đi cho bọn chúng ăn một chút.”

Cậu lôi xác quản lý trợ cấp xuống tầng một cách khó nhọc.

Lát sau, bóng dáng cậu xuất hiện trên con phố dài tối tăm.

Tần Tri Luật đứng nhìn từ trên tầng. Cả đám sinh vật biến dị đông nghìn nghịt đồng loạt lao tới. Những người bọ ngựa bị thương chật vật chạy trốn. Chỉ có bóng người nho nhỏ kia kéo theo xác một sinh vật biến dị thong thả tiến về phía trước.

Khi còn cách bầy bọ ngựa khoảng vài chục mét, An Ngung dừng bước.

Trong đội quân sinh vật biến dị, cậu trông thấy người đàn ông từng kháng nghị chuyện dùng bóng đèn đổi lấy đồ ăn lúc ban ngày và tên sợ đái cả ra quần trước mặt Tần Tri Luật.

La Thanh, thật bất hạnh, cô ấy cũng không thoát được.

Trên gương mặt nữ tính, hiền hòa nổi đầy gân xanh gồ ghề. Lớp vỏ cứng màu xanh thẫm kết trên bắp tay, tạm thời, cô mới chỉ hoàn thành biến dị tứ chi nhưng cái đầu trọc bóng lưỡng dính đầy máu tươi và dịch thể bọ ngựa vẫn khiến đám đồng loại không dám lại gần. Cô vẫn hệt như khi còn là con người, dùng một tay che chở cô con gái yếu ớt phía sau giờ cũng đã thành bọ ngựa.

Tứ chi vẫn chưa biến dị hoàn toàn, cô bé cúi đầu giấu hai tay ra sau lưng.

An Ngung không biết mình đã nghĩ gì. Đến khi hoàn hồn, cậu đã cởi áo khoác ném về phía La Thanh.

Vẻ hung dữ thoáng biến mất khỏi khỏi đôi mắt La Thanh. Cô ngập ngừng phủ chiếc áo khoác lên người con gái, che đi tứ chi đang không ngừng biến dị của cô bé.

Cô bé ngẩng đầu lên, nước mắt bất chợt rơi lã chã.

Không khí bỗng trở nên ẩm ướt. An Ngung đưa tay ra đón, khu 53 lại một lần nữa đổ mưa.

Trước mặt, đội quân bọ ngựa biến dị càng lúc càng đông hơn. Mặc dù ý thức nhân loại còn chưa mất sạch nhưng thú tính đã không thể kìm nén thêm nữa.

An Ngung nhìn thẳng vào bọn họ.

Đại đa số những kẻ ở trong này sẽ sớm bị đồng loại ăn thịt. Con người biến dị thành bọ ngựa, sẽ có quy tắc sinh tồn càng tàn khốc, vô lý hơn chờ đợi sẵn.

Thế nhưng cậu bỗng nở nụ cười.

Vung tay ném mạnh.

“Tặng.”

Quá khứ tồi tệ các người muốn xóa bỏ.

Khi thi thể quản lý trợ cấp bay lên cao, cả thành phố rơi vào một khoảnh khắc tĩnh mịch.

Đám người bọ ngựa không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu dõi theo quỹ đạo rơi hình parabol.

Rầm!

Thi thể nặng nề rốt cuộc rơi xuống đất.

Tiếng rít gào đột ngột vang vọng tới tận chân trời. Là phấn khởi, phẫn nộ, vụn vỡ.

Chúng ồ ạt lao lên, nhoáng cái đã ăn sạch thi thể quản lý trợ cấp.

An Ngung quay người trở về. Thiếu mất chiếc áo khoác, bóng người mặc quần áo tù trông vô cùng mong manh, khiến người ta lo ngay ngáy rằng cậu sẽ bị bóng đêm phía sau nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Nhưng mỗi khi ánh đèn đường đã tắt ngấm lại sáng lên, cậu đều đã tiến về phía ban đầu bước đến thêm một đoạn, bỏ lại vực sâu phía sau lưng, một mình xuyên qua màn mưa mịt mờ.

An Ngung trở lại tầng dưới của kho vật tư, Tần Tri Luật đang quay lưng về phía cậu, nhìn sang con phố dài bên kia.

Một bóng người mặc đồ bảo hộ rộng thùng thình đi qua góc đường. Khi đèn đường sáng lên, người đó nhanh chóng nấp vào chỗ tối, chờ đến khi đèn tắt mới tiếp tục bước ra, nhanh chân di chuyển.

“Trưởng quan…” An Ngung ngập ngừng hỏi: “Thật sự không phải là…”

Tần Tri Luật gật đầu, “Người sống sót của Bộ Quân Sự.”

Mưa to như trút nước, thành phố hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Thượng úy Chử Ninh, quân hiệu 283410, đội trưởng tiểu đội dọn dẹp số 2. Đội tôi hiện có 6 người, rất mừng vì được gặp ngài tại đây.”

Người đàn ông cao to, ưa nhìn, khoảng ngoài 30 tuổi này đã bị giày vò đến mức mặt mày vàng ệch như sáp nến. Sau khi bị Tần Tri Luật gọi lại từ góc đường, hắn lập tức dẫn hai người tới gara cũ trong bãi tập kết rác.

Sáu quân nhân lần lượt được Tần Tri Luật kiểm tra. An Ngung một mình ngồi xổm bên cạnh cửa, nhìn làn sóng sứa bên ngoài qua lỗ thủng.

Nước mưa đặc quánh khác hẳn khi trước, tạo thành âm thanh lộp bộp lộp bộp khi rơi xuống đất. Đó đã không còn là mưa mà là hàng ngàn hàng vạn con sứa. Dưới mũ sứa là những sợi tua dài lòng thòng. Sau khi đáp đất, chúng liên tục co bóp để di chuyển, tạo thành một lớp sóng nhấp nhô trên mặt đất.

Tần Tri Luật nói siêu dị thể đã về tới nơi an toàn. Đây là phản ứng trong quá trình chữa trị của nó.

Một con sứa nhỏ chui vào qua lỗ thủng. Cái mũ trên đầu nó còn kẹt trên cửa, An Ngung bèn đưa tay kéo nó ra.

Sợi tua dài mảnh lập tức quấn lấy ngón tay cậu. Cơ thể xòe rộng ra như cái ô m.út lấy da thịt, đem đến cảm giác đau nhói quen thuộc.

An Ngung nắm tay lại, dịch sứa chảy xuống qua kẽ ngón tay. Người ngoài nhìn vào đều tưởng cậu bóp nát nó nhưng chỉ một mình cậu biết con sứa đã nổ tung từ trước khi cậu nắm tay lại.

Trong hình ảnh phản chiếu bởi vũng nước đọng, đôi mắt vàng kia chợt lóe sáng nhưng đã trở về như bình thường rất nhanh.

Ghi chép của Lăng Thu giúp cậu hiểu ra một chuyện: Cậu luôn ngủ mê man sau khi tiếp xúc nguồn lây nhiễm. Chắc hẳn đó chính là điềm báo về sự xuất hiện của dị năng. Bị sinh vật biến dị mạnh mẽ lây nhiễm hoặc lần đầu tiếp xúc với nguồn lây sẽ phản ứng mạnh hơn hẳn, giống như khi cậu đột ngột bất tỉnh trên xe trung chuyển.

Ngoài ra, đều cắn cậu nhưng sâu nước không nổ, chỉ có sứa mới nổ. Điểm khác biệt là sâu nước chỉ g.ặm c.ắn đơn thuần còn sứa đang chủ động dung hợp với con người.

Chử Ninh nhìn sang phía đó, hô lên: “Tay cậu chảy máu kìa!”

Tần Tri Luật cũng nhìn sang. An Ngung kéo tay áo xuống, “Không sao đâu, bất cẩn bị đứt tay thôi.”

Trên đường kéo quản lý trợ cấp, cậu bị đứt tay khiến máu chảy ra. Nhưng những kẻ biến dị ăn phải máu của cậu dính trên xác quản lý trợ cấp không hề nổ tung.

Điều này chứng tỏ nguyên nhân kích nổ sinh vật biến dị không phải nọc độc mà là một thứ gì đó có ý thức tự chủ nằm ẩn trong cơ thể cậu, phản ứng lại khi bị hấp thu.

An Ngung mở thiết bị thông tin lên, chỉ số sự sống 89,1%, nguyên nhân là mất sức khi đánh nhau và vết thương ngoài da.

Cậu lo lắng lấy thuốc mỡ Billy đưa cho ra, bôi một ít vào lòng bàn tay.

Cơn đau khiến tầm mắt cậu tối sầm lại. Cậu tiếp tục lần mò bôi thuốc.

Ở phía xa, Tần Tri Luật tới bên cạnh cửa gara quan sát vài lần.

Một lúc lâu sau, An Ngung mới thoát khỏi phản ứng kịch liệt của thuốc.

Cơn mưa lớn chưa từng có khiến độ ẩm tăng cao, đầu óc cậu nhức bưng bưng.

“Xin ngài hãy ra lệnh, chúng tôi sẽ hỗ trợ toàn lực!”

“Tuy khu 53 đã được chuyển giao cho Tháp Nhọn nhưng chúng tôi sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.”

“Để hiểu rõ, Thiếu tá Chris đã chấp nhận bị biến dị. Chúng tôi càng không có lý do gì để chùn bước.”

An Ngung váng vất nhìn vào sâu bên trong gara.

Những bộ đồ bảo hộ đã hỏng khiến các quân nhân chỉ có thể trốn trong gara một cách bị động. Thiếu thốn đồ ăn thức uống, áp lực tinh thần nặng nề, chiến lực đã tổn thất từ lâu.

Nhưng giờ phút này, những tiếng đề nghị lại hết sức chân thành.

Cậu ôm đầu gối, lẳng lặng quan sát bọn họ.

Loài người trở nên vượt trội hơn nhờ trí tuệ nhưng rồi lại thường xuyên đưa ra những quyết định trái với bản năng sinh tồn là tìm lợi tránh hại. Vượt trội và thấp kém lẫn lộn cùng một chỗ khiến loài sinh vật này trở nên cực kỳ phức tạp.

Không chỉ những người đang ở đây mà còn có Trung úy Trần Lư Phong đã tự sát, Thiếu tá Chris đã chủ động biến dị, Lăng Thu đã một mình xâm nhập nội thành và cả…

Trong lúc suy nghĩ, An Ngung vô tình ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cậu chợt cảm thấy tứ chi mình tê rần trong giấc ngủ. Bên tai vang lên âm thanh nghe như tiếng nhúng bàn tay vào thùng nhựa cao su lỏng chầm chậm khuấy đảo.

Âm thanh ấy khiến cậu rất khó chịu, buộc phải giãy giụa cố gắng thức dậy.

Khung cảnh trước mắt khiến cậu đờ người.

Gara tối mò lập lòe ánh sáng. Nguồn sáng đến từ con sứa cậu từng trông thấy vào buổi chiều đầu tiên đến đây. Thân hình to như một gò núi nhỏ đang đè lên những quân nhân.

Mưa lớn không ngừng trút xuống khiến những con sứa liên tục tràn vào, dung nhập với con sứa lớn, giúp nó nhanh chóng bành trướng.

Con sứa trước mặt đang thò một sợi tua dài ra đâm vào đỉnh đầu một quân nhân. Những sợi tua nhỏ hơn nhấc bổng người đó lên. Cơ thể hình cái ô mở ra, nuốt trọn người nọ vào trong.

Làn khói màu máu bùng lên trong khoang mũ, con sứa thỏa mãn giãn thân mình ra.

Cơ thể hình ống trong suốt nhanh chóng có thêm máu thịt, phân hóa thành tứ chi, một lát sau lại biến trở về hình thái sứa.

Chử Ninh và Tần Tri Luật không chứng kiến cảnh tượng đó. Nơi Tần Tri Luật nghỉ ngơi đang bị một con sứa khổng lồ chiếm cứ. Trong khoang mũ của con sứa là một bộ não người. Bộ não ấy tạo nên một cảm giác trí tuệ dị biệt cho nó.

Con sứa kia bỗng nhiên di chuyển về phía An Ngung.

Không xong chính là tầm mắt An Ngung bắt đầu thu hẹp lại như một cái ti vi đang từ từ tắt màn hình.

Thế giới dần tối đi. Âm thanh, độ ẩm, mùi tanh quanh người đồng thời biến mất.

Lăng Thu từng nói ăn phải nấm độc sẽ bị ảo giác và mù tạm thời. Rất nhiều sinh vật trong tự nhiên có loại độc đó. Tình trạng của cậu chắc hẳn là do trúng phải một loại độc tố thần kinh nào đó sứa tiết ra chứ không liên quan gì đến lây nhiễm.

An Ngung duy trì tư thế ngồi dựa tường, sẵn sàng đón nhận cơn đau.

Con sứa này rất lớn, cậu hy vọng k.ích th.ích mình tiếp nhận đủ mạnh để giúp cậu có thể thăm dò được rốt đã có chuyện gì xảy ra sau khi cậu mê man.

Nhưng cậu chờ mãi vẫn chưa bị con sứa tiếp xúc.

Cậu không thể cảm nhận được tình huống xung quanh mình. Do dự giây lát, cậu quyết định miết mạnh lòng bàn tay vừa bôi thuốc mỡ của mình lên nền đất đầy cát sỏi.

Chắc hẳn mùi máu tươi sẽ càng thu hút sinh vật biến dị hơn, An Ngung nghĩ.

Hiện tại, cái gara xập xệ này chật ních sứa. Tất cả quân nhân đều đã bị dung hợp, chỉ còn duy nhất một con người yếu ớt đang ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt vàng trống rỗng nhìn lên không trung vì bị mù tạm thời. Cậu yên lặng ngồi đó, lòng bàn tay miết trên đất, để máu tươi thấm vào cát sỏi.

Rốt cuộc con sứa lớn cũng rục rịch.

Có lẽ vì An Ngung là người duy nhất ngủ ở tư thế ngồi, nó chần chừ di chuyển xung quanh cậu hồi lâu mà vẫn chưa tấn công, chỉ dùng cơ thể lạnh lẽo của mình đè lên như muốn ép cậu lõm vào bức tường.

Những sợi tua trong suốt vươn đến từ bốn phương tám hướng, luồn lách vào khe hở giữa An Ngung và bức tường, quấn quanh cậu hết vòng này đến vòng khác. Cổ, lưng, eo, ngay cả bàn tay vừa miết xuống đất cũng bị trói lại, từng tấc da thịt đều truyền đến cảm giác căng tức.

Những sợi tua kéo cậu tiến về phía mình.

An Ngung bỗng cảnh giác.

Tại sao nó không cắn cậu?

Nếu nó không cắn cậu mà lựa chọn trực tiếp nuốt chửng. Đừng nói đến dị năng xuất hiện sau khi hôn mê, liệu chiêu kích nổ giữ mạng của cậu có còn dùng được nữa không?

Con sứa xòe rộng cơ thể hình cái ô của mình sang hai bên, bọc kín cậu lại khi cậu vừa tới gần, hệt như một cái ôm chết chóc.

Thời gian trôi qua lâu như cả một thế kỷ.

Từng sợi tua quấn quanh người An Ngung buông lỏng từng chút một.

Những sợi tua đó nhẹ nhàng đặt cậu tựa người vào tường hệt như lúc trước khi kéo cậu đến gần.

Kéo cũng nhẹ mà buông cũng nhẹ.


Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: La Thanh (2/2) – Ân huệ

Thứ nhơ nhuốc nhất trong cuộc đời tôi không phải biến dị mà là cái roi kia.

Ông trời cũng không bạc đãi tôi, xui rủi thế nào, cuối cùng tôi vẫn không thoát được khỏi số kiếp bị biến dị.

Nhưng khi xác của tên chó má đó được ném lên trời, tôi bắt đầu biết ơn biến dị ấy tới rất đúng lúc, cản lại sự yếu đuối và khuất nhục trong tôi.

An Ngung, trước kia tôi rất ít khi chú ý tới cậu ấy.

Cảm ơn ân huệ cậu ấy đã cho tôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.