🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

An Ngung không biết mình hôn mê bao nhiêu lâu. Đến khi tiếng mưa bên tai dần trở nên rõ ràng, thế giới tối đen bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh, trong gara đã không còn người cũng chẳng còn sứa, chỉ còn máu đen đọng đầy trên đất và một chiếc găng tay da nằm lẻ loi ở góc tường.

Chỉ số sự sống được biểu hiện trên thiết bị thông tin: 82,4%. Nguyên nhân là vết thương trong lòng bàn tay bị viêm, chất độc thần kinh chưa tan hết và đói khát quá mức.

Cậu nhặt chiếc găng tay lên. Khi được đeo trên tay Tần Tri Luật, trông nó có vẻ lạnh lùng, thô ráp nhưng cầm vào mới phát hiện chất da rất mềm.

Cậu đeo chiếc găng vào tay, rảo bước rời khỏi bãi tập kết rác hôi thối.

Vừa ra khỏi cửa, phía xa xuất hiện một bóng người.

Âm thanh ồn ào chợt nổ tung trong tai.

An Ngung sửng sốt mất hồi lâu mới nhận ra nó đến từ chiếc tai nghe chưa từng phát ra tiếng.

Sau cả chục giây chỉ toàn tạp âm, giọng của Billy đột ngột truyền tới: “Lô lô lô? Tần số này là ai… An Ngung à? Nghe thấy không?”

“Thế mà sửa được thật…” An Ngung kinh ngạc.

Cậu đã quen với việc trên đời này có vô số khoa học kỹ thuật cậu không xứng chạm vào. Nhưng dùng dị năng để khống chế khoa học kỹ thuật vẫn khiến cậu cảm thấy rất thần kỳ.

“Ơn trời ơn đất! Có một kênh phản hồi là tốt rồi, còn lại tính sau.” Billy thở phào một hơi thật dài, “Luật ở cùng cậu đúng không?”

“À…” An Ngung nhìn bóng người cao lớn đang bước tới từ phía xa, “Không thấy ngài ấy đâu.”

“Không thấy? Đợi chút để tôi tìm. À đúng rồi, chúng ta cách nhau khoảng 10km đấy, cậu có cần hỗ trợ gì không?”

An Ngung kịp thời nhớ ra Billy là một tình báo thuần, không biết đánh nhau, vậy là bèn nói: “Có thể về kho vật tư một chuyến giúp tôi được không?”

“Được, tôi đang gần đó lắm. Cần làm gì?”

“Trong tủ bát ở tầng 1 có bánh mì.”

“Muốn mấy cái?”

An Ngung nói ngay mà không phải nghĩ ngợi, “Tất cả.”

“… Cậu đói phát điên rồi à.” Billy than thở, “Thôi thế này đi, để tôi tìm tần số của Luật trước đã.”

An Ngung khẽ nói: “Cảm ơn. Bên tôi cũng có chuyện cần xử lý.”

Cậu ngắt liên lạc.

Bóng người phía xa vừa vặn đã tới trước mặt cậu, là Trung úy Chử Ninh. Hắn thở phào một hơi với An Ngung, “Tốt quá, cậu còn sống! Tôi tranh thủ ban đêm đi tìm hạch năng lượng, trông thấy rất nhiều sứa khổng lồ nên về báo tin cho hai người. Tần Tri Luật đâu?”

An Ngung nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, “Anh cũng không trông thấy thì sao lại hỏi tôi?”

“Không phải ngài ấy ở cùng với cậu à?”

An Ngung lắc đầu, “Anh không sợ ngài ấy à?”

Chử Ninh chẳng hiểu gì hết, “Sao phải sợ?”

“Chẳng lẽ tự anh không ý thức được?” An Ngung ngừng một lát rồi đưa tay chỉ vào đầu hắn, “Đầu anh đang lập lòe sáng như một cái đèn nháy chậm vậy.”

Hộp sọ Chử Ninh đã hoàn toàn trong suốt, một bộ não người lơ lửng bên trong. Bộ não đang dần khô héo trong khi những sợi dây thần kinh xung quanh càng lúc càng phát triển, kết lại với nhau, run rẩy, đong đưa, hệt như những sợi tua của sứa.

An Ngung nhảy bật lên, mượn lực rơi xuống mà nện đầu gối vào bụng hắn, đồng thời đưa tay rút thanh đoản đao ra, chém lên vai.

Dòng máu đặc sệt sủi bọt tóe ra nhưng Chử Ninh vẫn thờ ơ. Hắn dễ dàng hất văng An Ngung ra khỏi người mình. Những sợi tua vươn dài ra từ ống tay áo, điên cuồng khua khoắng.

“Mày bỏ lỡ cơ hội chạy trốn duy nhất rồi.” Hắn chỉ tay vào đầu mình, “Đao nên chém vào chỗ yếu hại.”

An Ngung nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình yếu ớt như một con kiến trong đôi mắt âm u, lạnh lẽo kia.

Cậu đanh mặt, dồn sức cắt phăng những sợi tua đang quấn quanh người rồi bỏ chạy, hoàn toàn để lộ phần lưng cho Chử Ninh.

Tua sứa đuổi tới từ phía sau, quấn chặt lấy cổ, kéo ngược cậu trở về.

“Lúc trước không phát hiện hóa ra mày chỉ là một người bình thường. Mày chạy đâu cho thoát?”

Lồng ng.ực An Ngung phập phồng dữ dội, lại một lần nữa dốc hết sức cắt đứt tua sứa quấn quanh cổ, tiếp tục cuống cuồng chạy đi.

Còn chưa chạy được bao xa, tua sứa đã quật cậu ngã xuống đất, lại thô bạo kéo về.

Giày tuột khỏi chân vì bị kéo trên đất, cậu không quan tâm, lại tiếp tục cắt những sợi tua chạy trốn.

“Bướng thật đấy.” Giọng Chử Ninh trở nên kỳ lạ như truyền qua mấy tầng nước biển. Mỗi khi tua đâm vào người An Ngung, hắn sẽ phòng một ít gen. Gen vừa phóng ra, An Ngung sẽ cắt đứt những sợi tua đó còn Chử Ninh cứ dung túng cho hành vi đối nghịch đó, để cậu chạy rồi lại kéo ngược lại hết lần này đến lần khác.

Quá trình đùa bỡn con mồi này khiến hắn hưng phấn đến mức gần như không còn duy trì được hình hài con người nữa. Tròng mắt dần dần trong suốt, con ngươi tràn ngập khói màu đỏ máu, càng lúc càng có nhiều sợi tua vươn ra từ cơ thể.

Hắn rất phấn khích, vậy nên không hề phát hiện ra An Ngung đang chạy trốn ngày càng nhanh hơn, giống như có thể đột ngột dịch chuyển một khoảng về phía trước. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, khoảng cách này biến thành hơn 10m.

Dù cho khi dừng lại, cơ thể cậu run rẩy như sắp ngã xuống, động tác cắt đứt những sợi tua sứa cũng trở nên chậm chạp hơn nhưng tốc độ chạy trốn của An Ngung càng lúc càng nhanh. Nhanh đến mức không gian xung quanh như phải dao động theo. Sau khi lao đi, thay vì nói là bị tua sứa đuổi theo, tình huống giống như cậu đứng lại chờ chúng tới kéo mình trở lại hơn.

Cuối cùng, An Ngung kiệt sức, bị trói gô, kéo ngược vào lòng sinh vật biến dị.

Hai chân rướm máu giẫm lên vũng nước, cậu thở thoi thóp, hai tay gắng gượng kéo những sợi tua đang quấn trên cổ ra.

“Tao cũng phải thấy hơi thương mày.” Chử Ninh trói chặt lấy cậu, áp người lên tấm lưng ướt đẫm của cậu, cảm nhận nhịp đập dữ dội của trái tim con người.

“Hình như gen mày không giống những người bình thường. Tao có thể ngửi được mùi mỹ vị thuần túy.” Hắn thì thầm bên tai An Ngung: “Để tao nếm thử mày.”

An Ngung không còn ý định tiếp tục chạy trốn. Cậu rũ mắt xuống như đã chấp nhận số phận, máu chảy ra từ vết thương trên trán lăn xuống, đọng ở lông mi.

“Cầu còn không được.” Cậu nói.

Một âm thanh cảnh báo chợt vang lên, át mất câu nói nhẹ bẫng ấy.

“Tao biết tiếng cảnh báo này. hm…” Chử Ninh cố gắng nhớ lại, “Phải rồi, nó báo hiệu rằng chỉ số sự sống của mày đã xuống dưới 60%. Mày thích chạy trốn thế cơ mà, nhất định là sợ chết lắm nhỉ? Vậy để tao giải thoát cho mày.”

Hắn kề hàm răng lên vai An Ngung một cách không mấy thuần thục. Cố gắng g.ặm c.ắn một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn quay về phương pháp cũ: Dùng tua sứa.

Con mồi đã từ bỏ phản kháng, để mặc cho những sợi tua đâm vào gáy. Tua sứa xuyên thủng lớp biểu bì, màng cơ, sục sạo ở nơi sâu hơn nữa. Mỹ vị khiến người ta mê mẩn đến run người đã tới, nhưng Chử Ninh chợt nhìn thấy ý cười trong đôi mắt đang cụp xuống của An Ngung.

Lập tức ý thức được tình hình không ổn, hắn rút tua ra. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cánh tay gầy rộc đột ngột tóm chặt lấy tua sứa của hắn.

“Đừng lùi lại chứ.”

An Ngung ngoảnh lại, lướt liếc nhìn, “Chính vì sợ chết nên khi tôi sẵn sàng mạo hiểm tính mạng mình, điều đó có nghĩa là…”

Đôi mắt vàng đanh lại. Một tay cậu cầm sợi tua sứa đó đâm sâu vào người mình.

“Tôi đã nắm chắc phần thắng.”

Trí tuệ loài người còn sót lại cũng không chiến thắng được bản năng.

Giống như phản xạ bú mẹ của trẻ sơ sinh, Chử Ninh điên cuồng hấp thu gen của An Ngung. Khi tiếng tiếng “bụp” vâng lên, hắn vẫn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Cho dù bộ não kia vẫn còn một chút khả năng tư duy nhưng nó cũng chỉ là một bộ não yếu ớt, nhìn không ra cũng đoán không được mình đã vĩnh viễn mất đi sự bảo vệ của hộp sọ.

Nó rơi trên đất, nhanh chóng teo tóp lại rồi trôi xuống cống thoát nước theo dịch thể dính nhầy còn lại sau khi nổ tung.

Bãi tập kết rác im lìm, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách và tiếng thở d.ốc phì phò của An Ngung.

Tim cậu đập nhanh chưa từng có, hệt như một con thú hoang muốn lao ra ngoài. Không, có lẽ thứ muốn lao ra vốn chẳng phải trái tim.

Cậu kiệt sức, lảo đảo ngã vào màn mưa.

Lúc này, âm thanh huyên náo vang lên từ tai nghe: “Mẹ nó, gần kho vật tư nhiều người bọ ngựa khiếp. Tôi thử kích nổ chúng nó nhưng làm thế nào cũng không thành công. Dị năng mới này khó sử dụng quá, biết thế đã luyện tập với nhiều sứa hơn.”

An Ngung nằm trong mưa, cố gắng bình ổn nhịp thở, yếu ớt nói: “Bác sĩ… Liệu có thể nào người khiến sứa phát nổ lúc đó không phải anh không.”

“Không phải tôi thì là ai? Chẳng lẽ là cậu?” Billy cười ha hả, “Cưng à, đừng đùa tôi nữa. Cậu lại định nói năng lực bị động gì gì đó của thỏ An chứ gì. Cậu là một người có entropy gen 0,2, nếu lần đầu biến dị đã thức tỉnh được năng lực đáng gờm như thế thì để tôi chết quách luôn cho rồi.”

Vì tránh việc Billy thật sự xấu hổ tự sát, An Ngung lựa chọn giữ im lặng.

“Tôi chỉ cầm một ít bánh mì đi thôi. Nhiều lắm, không mang được hết đâu.”

Nghe vậy, An Ngung giật mình. Cậu gắng gượng mở mắt ra, “Anh cứ tạm giấu chúng đi…”

Cậu khựng lại, không nói ra nốt nửa “Rồi sau tôi sẽ mang về nhà tập thể” còn lại vì dường như cậu không nghe thấy nửa câu đầu tiên mình nói.

“Bác sĩ?” Cậu thử gọi một tiếng.

Cũng không nghe thấy.

Cả thế giới bất chợt trở nên im lìm, tiếng mưa rơi cũng đã ngừng từ khi nào không hay.

Bị tua sứa rót vào cơ thể không chỉ có gen sứa mà còn có một lượng lớn độc tố thần kinh. Thính giác của cậu một lần nữa biến mất, màu đen từ từ bao phủ tầm nhìn, cảm giác tê dại quen thuộc lan từ tứ chi lên đỉnh đầu…

Thứ muốn phá bung cơ thể mà lao ra lại xuất hiện. Lồng ng.ực cậu phập phồng như thể tim cũng sắp rơi ra ngoài.

Không được ngất, chí ít là không được ngất ngay chỗ lộ thiên nguy hiểm này.

Run rẩy giãy giụa trong vũng nước hồi lâu, cuối cùng cậu cũng đứng được dậy, quơ quào hai tay trong mưa mà tiến về phía trước.

Mới đi được vài bước, cậu lại ngã nhào xuống đất rồi không nhúc nhích nữa như đã chết.

Chiếc tai nghe rơi ra ngoài vang vọng tiếng hét lớn của Billy, “Cậu làm sao đấy? Nói gì xem nào, tiếng gì vậy?!”

“Đệt, tôi thấy chỉ số sự sống của cậu còn có 50% thôi. Cậu gặp phải sinh vật biến dị à?”

“An Ngung! Lên tiếng đi!”

Thế giới trong mưa hoàn toàn yên tĩnh. Hồi lâu sau, người đang nằm dưới đất đột nhiên nhúc nhích, một lần nữa chật vật đứng dậy.

An Ngung hoài nghi bản thân đã biến dị thành sứa. Mỗi bước cậu đi đều bồng bềnh, không cảm nhận được mắt đất, cũng không cảm nhận được hai chân. Cậu không biết rốt cuộc mình đang chống cự lại độc tố thần kinh hay đang chống cự lại tồn tại gì đó bí hiểm hơn. Cậu chỉ biết cậu không được phép thỏa hiệp.

Cậu phải chứng minh rằng mình có thể kháng cự.

Không biết đã ngã xuống bao nhiêu lần, chút âm thanh bỗng lọt vào thế giới tĩnh lặng.

Tác động của độc tố thần kinh bắt đầu giảm bớt.

Trong thế giới tối đen, tiếng bước chân từ từ tới gần từ phía sau.

Toàn thân An Ngung căng lên, tay lần mò về phía thanh đoản đao đeo bên hông.

Khi chạm phải lưỡi đao, cảm giác đau đớn khi da thịt bị cứa giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn một chút.

Đợi đến khi tiếng bước chân đã đến ngay sát sau lưng mình, cậu gắng gượng chống đỡ ý thức sắp biến mất, một lần nữa lần mò thanh đao.

Một bàn tay bất chợt nắm lấy eo cậu.

Cơ thể cậu thoáng căng lên rồi lại lỏng ra.

Bộ quần áo tù đã rách tả tơi, cảm giác quen thuộc của chất liệu da ma sát trên lưng.

Dường như Tần Tri Luật đang kề môi bên tai cậu mà nói chuyện.

“Đừng tự làm mình bị thương, là tôi.”

“Đừng nghĩ gì cả. Thử khống chế nhịp tim và nhịp thở, đừng thở gấp như thế. Cậu phải học được cách kiềm chế phản ứng căng thẳng.”

Hắn ôm cậu vào lòng chặt thêm một chút để cậu cảm nhận được hắn thông qua tiếp xúc cơ thể, “Kiệt sức là chuyện bình thường. Cậu đã làm rất tốt rồi.”

An Ngung chưa bao giờ nghe thấy trưởng quan nói chuyện ôn hòa đến thế.

Cậu rất muốn nhìn rõ nét mặt hắn lúc này. Nhưng thị giác vẫn chưa hồi phục, cậu chỉ có thể cảm giác được rằng chiếc áo khoác kia đang phủ lên người mình, che kín vùng bụng yếu ớt.

Thứ bí hiểm nằm sâu trong cơ thể chợt yên lặng. Một cảm giác lạ lẫm lan tràn. Có lẽ chính là thứ được gọi là cảm giác an toàn mà những người ở Đại Não nói rằng cậu đang thiếu hụt.

Tần Tri Luật chỉnh tư thế An Ngung lại cho thẳng, mở rộng hai vạt áo, ôm chặt cậu hơn.

Thực ra hắn cũng có thể cởi áo khoác ra. Nhưng có lẽ An Ngung trông quá yếu ớt, khiến người ta muốn ôm vào lòng theo bản năng giống như khi nhặt được một con thỏ nhỏ bị thương trong mưa.

“Muốn ngủ thì cứ ngủ đi.”

An Ngung yếu ớt nói chuyện.

“Trưởng quan có thể đảm bảo an toàn cho tôi không?”

Hình như Tần Tri Luật gật đầu.

“Được.”

“Tôi khống chế được… thứ kia rồi.”

Dường như trong hơi thở mỏng manh có pha lẫn ý cười.

Một chút đắc chí như đang kể công.

Tần Tri Luật thoáng sửng sốt. Hắn đưa tay đỡ gáy cậu.

“Rất giỏi.”

Thuận theo động tác của hắn, trán An Ngung tựa lên vai trưởng quan.

Ý thức dần dần xói mòn, cậu nói đứt quãng: “Tôi cơ bản xác định được dị năng rồi. Tôi là biến dị loài thỏ, là… đồng loại của thỏ An.”

Bóng đêm phủ xuống từ nơi sâu trong tâm trí, nuốt trọn cậu.

Tần Tri Luật đang bế cậu sững người, chần chừ mất một lúc lâu.

“Tôi tưởng cậu biết đó là nhân vật trong phim.” Hắn nhíu mày, nói: “Biến dị loài thỏ ở khu 54 đợt trước đã được phát hiện là gen lây nhiễm loài thỏ thông thường từ lâu rồi. Thế giới này không có, hoặc ít nhất là tạm thời không có siêu dị thể loài thỏ như cậu nói.”

An Ngung đã không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác nữa. Ý thức nhanh chóng biến mất, liên kết duy nhất của cậu với thế giới chỉ còn là cảm giác được ôm chặt.

Là một trải nghiệm thực sự mới lạ.

Trước khi hôn mê, dường như cậu nhận ra điều gì đó.

Có thể cậu điên rồi, vậy mà cậu lại hoài nghi con sứa đã ôm cậu rất lâu trong gara là trưởng quan.

Tuy rằng cậu không hề có chứng cứ.


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 06 – Khoảnh khắc đốn tim

Có một cuốn sách kỳ lạ khiến tôi muốn chửi đổng được lưu truyền trong Tháp Nhọn. Nó tên là “Phỏng đoán thần năng của An Ngung”.

Trước khi xuất bản, cuốn sách đó đã được giới thiệu qua một bài đăng tên “Nói về khoảnh khắc bị ngài An Ngung đốn tim” trên diễn đàn.

Tôi thấy nó nên gọi là “Bình luận của đám cứng đầu đồng lòng đu bám”.

Giữa đám đông sùng bái điên loại, có một bình luận ẩn danh được đăng tải rất sớm hoàn toàn khác biệt.

“Khi cậu ta thoi thóp cũng là khi cậu ta vênh váo nhất.”

Toàn thể người trong Tháp Nhọn đều công khai trào phúng người kia ảo tưởng, bịa đặt. Ai mà được may mắn chứng khiến những thời khắc như thế.

Nhưng chung quy tôi cứ có cảm giác thân phận của người kia không tầm thường.

Vậy nên với sự cẩn thận vốn có, tôi chọn đăng bình luận ẩn danh khi hùa theo mọi người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.