🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

An Ngung thở hổn hển quay đi, cậu chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển. Ryan lướt qua cậu, chạy thật nhanh về phía cái container lớn đang rung lắc ở hướng Bắc.

Khi vừa chạy tới nơi, cậu suýt nữa bị luồng không khí đẩy lùi về sau. Phủi bớt đất cát, cậu gian nan nhìn vào trong.

Tần Tri Luật đã khôi phục chiều cao khi chiến đấu, đang đánh trực diện với một người bạch tuộc cao to gấp đôi mình.

Toàn thân con bạch tuộc này bóng loáng màu đồng thau. Hơn trăm cái xúc tu, cái nào cái nấy đều chen chúc ba, bốn gương mặt người.

Cái xúc tu lớn nhất đang bị những xúc tu khác giữ ở phía sau, trông vừa giống bảo vệ cũng vừa giống giam cầm.

Chúc Đào đứng ở phía xa, từng sợi dây leo của cây nho vươn ra từ tay áo, quấn quanh những vết thương đang chảy máy của Tưởng Kiêu. Hai mắt Tưởng Kiêu đỏ ngầu, từng lớp vảy sắc lẻm dựng ngược lên ở đuôi rắn. Y đang dốc hết sức ngăn cản những xúc tu nhỏ đang liên tục quấy nhiễu giúp Tần Tri Luật.

Cát đá văng khắp nơi, Ryan nhảy lên, chặn những cái xúc tu hung hãn của bạch tuộc màu đồng thau lại. Hắn bị quật trúng, ngã xuống đất rồi lại tiếp tục nhảy lên, tấn công về phía lưỡi ếch phía sau bạch tuộc. Con lưỡi ếch kia giống y hệt con trong video, dưới thân nó không ngừng xuất hiện sinh vật biến dị.

Ryan bạnh rộng quai hàm ra, hai bên mép hình thành hai lỗ đen. Hắn cong cái lưỡi đỏ tươi, hai tay rũ xuống hai bên hông, vươn dài cành cây ra, đám sinh vật biến dị con đều bị lôi về phía hắn.

Dụ địch thành công, hắn quơ lấy bọn chúng bằng cành cây, nuốt hết vào bụng.

Loại hình biến dị thứ hai, hoa ăn thịt người.

Chiến trường vô cùng hỗn loạn khiến người ta rợn người.

Tần Tri Luật một mình chiến đấu với đám xúc tu lớn. Tiếng va chạm nặng nề khiến người ta cảm tưởng như đó là tiếng đao chém vào nhau.

Một cái xúc tu to lớn màu đồng thau lao về phía hắn, mặt người há ngoác hàm răng toan cắn vào bụng.

Nó vừa tới gần, vài sợi dây leo của cây nho lập tức bắn ra từ phía sau Tần Tri Luật, trói chặt hàm răng đó lại. Chúc Đào đứng trên cao điều khiển, những sợi dây leo dài vô tận vươn ra từ trong cơ thể mảnh khảnh. Luồng khí trong lành được đưa tới, khử bớt mùi tanh tưởi của bạch tuộc. Chính bản thân cậu cũng rối ren giữa mớ dây leo nhưng Tần Tri Luật lại có thể lập tức né tránh công kích bằng khoảnh khắc cậu tạo ra cho để hất văng cái xúc tu kia đi.

Răng nanh bị dây nho nhổ bật gốc, máu và dịch mủ văng tung tóe.

An Ngung nhìn chằm chằm cái xúc tu lớn nhất vẫn nằm im lìm ở chính giữa.

Tuy không tham gia vào trận chiến này nhưng nó vẫn khiến người ta phải kiêng dè.

Hay nó chính là điểm yếu của người bạch tuộc?

Cậu tiến lên vài bước thăm dò, muốn nhìn cho rõ bên trong cái xúc tu kia có gì.

Nhưng vừa tới gần cửa, bạch tuộc màu đồng thau lập tức nhìn sang phía cậu.

Sự hưng phấn mà An Ngung vô cùng quen hiện rõ trong đôi mắt.

“Con người…” Nó khẽ lẩm bẩm.

Tranh thủ lúc nó phân tâm, toàn bộ xúc tu của Tần Tri Luật dựng lên, cuốn theo cả luồng gió dữ, nện mạnh vào cái đầu yếu ớt của nó.

Bạch tuộc màu đồng thau lập tức lao vào chiến đấu với hắn, hai bên nhanh chóng bành trướng. Người bạch tuộc con dưới đất càng lúc càng nhiều, lưỡi ếch vẫn nấp phía sau liên tục sản sinh ra thể con. Hiện trường chiến đấu hệt như một phòng sinh mẹ hiền con hiếu.

Huyệt thái dương An Ngung đập thình thịch. Bầy sinh vật biến dị đông nhung nhúc này đang khiêu chiến với thần kinh của cậu.

Hoặc phải nói là đang khiêu chiến với thần kinh của thứ nằm sâu trong cơ thể cậu.

Giữa hỗn loạn, giọng Tần Tri Luật vang lên, “Còn sức không?”

“Vâng.” An Ngung rút thanh đao đeo bên hông ra.

“Cần cậu.” Tần Tri Luật nói.

Tưởng Kiêu phía xa bỗng rít lên một tiếng không cam lòng. Đuôi rắn giật đứt nguyên một cái xúc tu bạch tuộc nhưng cùng với đó, đuôi rắn cũng toạc thịt, làn da nhanh chóng nhiễm màu đồng thau.

An Ngung không rảnh bận tâm đến chuyện đó. Xúc tu đen tuyền quấn quanh eo cậu, đưa cậu lên ngang với bạch tuộc màu đồng, gần như áp mặt vào với nó.

Đó là một gương mặt người vặn vẹo, những mạch máu rằn ri trên má và trán ngoằn ngoèo hệt như mê cung, phập phồng theo từng nhịp thở.

Nhiều Người Giữ Trật Tự cũng không dám nhìn thẳng vào sinh vật biến dị có entropy gen cao ở khoảng cách gần, sợ rằng sẽ sụp đổ tinh thần. Nhưng An Ngung không sợ, khuôn mặt của người bạch tuộc màu đồng thau phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cậu. Cậu dốc hết sức chém một đường, nhưng chưa trúng.

Xúc tu rơi sát rạt An Ngung, đập vỡ nền đất. Tần Tri Luật lùi lại kịp lúc, An Ngung không hề hấn gì.

Tần Tri Luật quả quyết nói: “Bạo gan lên, chém đầu.”

An Ngung đanh mặt, “Rõ.”

Tần Tri Luật đưa cậu di chuyển trên không trung. Không cần dụ kẻ địch tấn công mình mới có thể dịch chuyển, dường như chiếc xúc tu đóa luôn biết lần tiếp theo cậu muốn rút đao và tấn công từ đâu.

Đây là lần đầu tiên hai người chiến đấu cùng nhau nhưng lại ăn ý như đã phối hợp cả trăm ngàn lần.

Nhưng xúc tu của bạch tuộc màu đồng thau quá nhiều, An Ngung cố mãi vẫn chưa thể tiếp cận được đến đầu của nó.

Mồ hôi chảy ướt trán, cậu thở hổn hển, “Trưởng quan, để nó…”

“Không được.” Tần Tri Luật từ chối thẳng thừng, “Cậu đã đến cực hạn rồi.”

Vừa dứt lời, Ryan bỗng phát ra tiếng kêu đau đớn. Một cái xúc tu màu đồng thau xuyên thẳng vào lồng ng.ực, ném hắt vào cái cọc thép gãy.

Tần Tri Luật lập tức kéo hắn lại trước khi hắn ngã vào cọc thép. Ryan ngã mạnh xuống đất, máu tươi hộc ra từ miệng.

An Ngung nghe thấy bạch tuộc màu đồng thau cười lạnh.

Mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng nhưng cậu đã không kịp ngoảnh lại nữa.

Bên góc tầm nhìn, cái xúc tu nặng trịch đã lao tới gần. Đúng lúc này, cái xúc tu lớn nhất luôn im lìm từ đầu đến giờ bỗng nhiên di chuyển. Nó vọt đến trước mặt An Ngung, hất văng cái xúc tu đang định tấn công cậu ra.

Tiếng va chạm cực lớn khiến cả container rền lên tiếng vọng, âm thanh ong ong quẩn quanh bên tai mãi không dứt.

Giữa khói bụi mù mịt, An Ngung lờ mờ nhìn thấy gương mặt trên cái xúc tu đó.

Không khí như ngưng đọng lại, mãi đến khi thanh đao rơi xuống từ trên cao, phát ra âm thanh giòn tan đầy bất lực.

Tần Tri Luật nhíu mày hỏi: “Bị thương?”

An Ngung không trả lời.

Cậu như quay trở lại trạng thái mờ mịt lúc ban đầu, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Lăng… Thu?”

Xúc tu phát ra tiếng gào thét quái dị, một gương mặt điển trai An Ngung quen nhất một lần nữa xuất hiện phía sau cái xúc tu.

An Ngung đã rất nhiều lần tưởng tượng về cảnh mình gặp lại Lăng Thu sau khi đến thành phố chính.

Cậu từng nghĩ đó sẽ là cảnh Lăng Thu mặc bộ quân phục được may riêng, băng qua sân huấn luyện, chạy tới trước mặt cậu.

Cậu cũng từng nghĩ đó lại có thể là cảnh Lăng Thu vừa giặt chiếc áo ba lỗ đẫm mồ hôi, vừa phàn nàn chuyện bị những kẻ có máu mặt trong quân doanh bắt nạt.

Hoặc cũng có thể sẽ là cảnh Lăng Thu ném phăng cái mũ xuống đất, chửi, “Dựa vào đâu mà thu hồi phòng của anh? Để anh về khu 53 làm cho ra nhẽ!”

Sau nữa, khu 53 thất thủ, Lăng Thu một mình xâm nhập nội thành, viết từng tờ rơi cứu được cả trăm nghìn người. An Ngung cho rằng có lẽ hiện tại anh đang trốn ở một góc bí mật nào đó, lặng lẽ chờ đợi cơ hội bước ra ngoài.

Trong vô số cảnh cậu từng tưởng tượng, chỉ duy nhất điều hiện tại đang diễn ra là cậu không dám nghĩ đến.

Một con thuyền nhỏ có thể bập bềnh giữa đại dương đen ngòm, vô tận của thế giới, chí ít phải có một chiếc cọc gỗ, dù chỉ được buộc lỏng lẽo, giữ nó lại nằm dưới đáy nước.

Người cậu quen biết quả thật rất ít nhưng điều ấy cũng không thể gây trở ngại đến việc cậu tin chắc rằng Lăng Thu là người thông minh nhất. Lăng Thu chính là chiếc cọc gỗ kia.

Chiếc cọc gỗ này vốn luôn vững chãi.

Bạch tuộc màu đồng thau tức giận. Đó là cái xúc tu nó tự hào nhất, là xúc tu nó mọc ra được sau khi dung hợp với một đồng loại cực kỳ mạnh. Nó không nỡ nhổ bỏ nhưng cái xúc tu này chưa bao giờ chịu nghe theo sai khiến của nó.

Khi Tần Tri Luật tiếp tục tấn công, Lăng Thu cũng tham gia chiến đấu, ra sức tấn công về phía cơ thể chính cùng những cái xúc tu đen tuyền.

Bạch tuộc màu đồng thau phẫn nộ gầm rú, cuối cùng cũng quyết định chặt đứt cái xúc tu làm phản.

Lăng Thu không hề né tránh.

Anh bại lộ bản thân trước công kích hung bạo đó, điên cuồng vặn xoắn trên không trung cho đến khi phân nửa số xúc tu đã rối hết vào với mình, để lộ phần đầu yếu ớt nhất của bạch tuộc ra.

Tần Tri Luật khống chế một nửa khác, hô to: “Còn chờ gì nữa hả!”

Một câu kéo An Ngung hoàn hồn.

Trên cao, cậu gần như nhìn thẳng vào Lăng Thu.

Gốc xúc tu của Lăng Thu đã sắp đứt lìa, chẳng mấy nữa là rơi xuống. Anh ta bình tĩnh chăm chú nhìn An Ngung, tuy chỉ có thể phát ra những âm thanh quái dị nhưng dường như An Ngung lại nghe hiểu được điều anh ta muốn nói.

Trong 10 năm đã qua, Lăng Thu từng nói rất nhiều lần.

An Ngung, đừng ngủ nữa, làm gì đó đi.

Khoảnh khắc Lăng Thu đứt lìa, phần đầu nhọn được ném về phía An Ngung, An Ngung ăn ý bắt được. Trên tay cậu, đầu xúc tu nhanh chóng héo rút, biến thành một cây giáo dài sắc nhọn.

Xúc tu màu đen tuyền giương cao, đưa An Ngung bay vút lên. An Ngung giơ cây giáo bằng cả hai tay, vẽ nên một đường cong sắc bén, lao xuống từ trên cao, đối diện với quái vật to l.ớn hơn mình cả trăm lần, dốc hết sức bình sinh đâm xúc tu Lăng Thu vào não con bạch tuộc màu đồng thau.

Máu đen đặc quánh, bẩn thỉu rơi xuống như một cơn mưa lớn, vẩy ướt tất cả những người đang ở đây.

An Ngung buông tay, để mặc thứ nặng nề mình đã cầm rơi xuống.

Xúc tu nổ tung trên mặt đất, vô số người bạch tuộc quay cuồng. Một trong số đó còn giữ lại được rất nhiều đặc điểm loài người nhưng không hề giãy giụa, chỉ bình tĩnh nằm trong vũng máu.

Nửa thân d.ưới của Lăng Thu đã biến thành xúc tu, mắt anh cũng lập lòe ánh sáng đỏ bất thường, mệt mỏi nhìn An Ngung trên cao.

Một lúc lâu sau, ánh sáng đỏ dần dần biến mất khỏi đôi mắt.

“Mới mấy ngày không gặp, sao đã gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự rồi? Lại còn đi theo…” Anh nhìn người cao to phía sau An Ngung, lẩm bẩm, “Trưởng quan số 1 Tháp Nhọn, người anh sùng bái nhất nữa chứ.”

An Ngung như bị một nguồn sức mạnh bóp chặt yết hầu. Cậu tinh tường nghe thấy chiếc cọc gỗ dùng để giữ con thuyền nhỏ lại nứt toác. Dòng nước đen ngòm của đại dương ập thẳng tới, khiến cậu không biết đi đâu về đâu.

Cậu mờ mịt mất hồi lâu, đến tận khi Tần Tri Luật thả xuống đất, cậu mới máy móc ngồi xổm xuống, nhặt đao lên.

Rồi lại bước từng bước tới trước mặt Lăng Thu.

Nhìn từ số lượng xúc tu, Lăng Thu có khả năng trở thành con mạnh nhất nhưng cuối cùng, cuộc đời anh lại kết thúc với việc bị đồng loại ăn thịt.

Nhưng dù bị ăn thịt, anh cũng chưa bao giờ khuất phục.

Máu tươi ộc ra từ miệng Lăng Thu, anh nhìn lên bầu trời cao qua lỗ thủng trên nóc container.

Sương mù dày đặc khiến khu 53 trở nên thật lạ lẫm.

Thực ra anh cũng không oán hận việc phân cấp loài người, không oán hận sự tàn tệ của thành phố “mồi”, anh chỉ muốn ra ngoài, làm nhiều điều hơn.

Nếu nói về điều hổ thẹn duy nhất, có lẽ là anh luôn biết hàng xóm mình bất thường nhưng lại chọn giúp cậu giấu giếm suốt bao năm qua.

Có lẽ chỉ vì 10 năm trước, khi bé An Ngung dọn vào căn phòng bên cạnh, đôi mắt vàng trong veo của cậu cứ nhìn theo ổ bánh mì trong tay anh mà tấm tắc khen: “Thơm quá.”

Bắt đầu từ ngày đó, anh đã coi An Ngung như em trai, tuy rằng đối phương luôn gọi thẳng tên anh và phủ nhận mỗi khi người khác hỏi đến: “Anh trai? Không, tôi là trẻ mồ côi, Lăng Thu là hàng xóm của tôi.”

Chuyện này chẳng thể trách An Ngung. Cậu tiếp xúc với xã hội loài người quá ít, gần như chẳng có bao nhiêu tính người.

Cũng có thể cậu vốn không phải con người.

Lăng Thu dùng ánh mắt gọi An Ngung tới gần, khẽ nói: “Hình như trên người cậu nhiều thêm một thứ gì đó khiến anh vừa muốn chạm vào lại vừa cảm thấy nguy hiểm.”

An Ngung chỉ nhìn anh.

Anh nhếch môi, “Sau này thực sự phải một mình đối mặt với thế giới rồi đấy, đừng sợ sự rộng lớn của nó. Còn nhớ không, cậu đã từng nhờ anh nhắc nhở cậu rằng người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua.”

An Ngung ngơ ngác mấp máy môi. Cậu không nhớ mình đã nói những lời này khi nào.

Lăng Thu nhìn bầu trời mờ tối, mỉm cười.

Đi một vòng lớn, anh vẫn trở lại khu 53. Nhưng như vậy cũng tốt, anh có thể quay về bên cạnh An Ngung.

“Trở thành Người Giữ Trật Tự, giỏi lắm.” Anh thều thào, “Anh sẽ không còn phải lo lắng cậu là gì nữa… Tuy là đến cuối cùng, chúng ta đều không phải con người.”

An Ngung thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn là con người.”

“Cũng đúng.” Lăng Thu dùng cách nhắm mắt thay cho gật đầu, lẩm bẩm nói với bầu trời, “Anh thật sự đã mất đi cơ thể nhân loại…”

“Nhưng anh chưa bao giờ đánh mất ý chí nhân loại…”

“An Ngung, hy vọng cả anh và cậu đều như thế.”

Như lúc mới gặp nhau.

Biến dị nhanh chóng lan tràn, đặc thù nhân loại dần biến mất hoàn toàn từ phần dưới cổ Lăng Thu.

Tay An Ngung run rẩy, mũi đao nhọn chĩa về phía gương mặt Lăng Thu, một lần nữa thắp lên ánh sáng cho đôi mắt đen ấy.

Cuối cùng Lăng Thu cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.” Anh khẽ nói: “Quỳ cũng là một tư thế thắng lợi. Lần này tới phiên cậu bảo vệ danh dự cho anh.”

“Nếu được, hãy thay anh phá tan màn sương mù này nhé.”

Khi đao hạ xuống, Tần Tri Luật định ngăn cản nhưng cuối cùng hắn vẫn để mặc cho An Ngung tự tay cắt đứt cổ người duy nhất có ràng buộc với cậu.

Phần thuộc về con người và phần thuộc về sinh vật biến dị rốt cuộc đã phân tách rạch ròi.

Trong 10 năm đã qua, mỗi khi An Ngung nói muốn ngủ, Lăng Thu đều rất bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn luôn ôn hòa chúc cậu ngủ ngon.

“Ngủ đi.” An Ngung khép mắt lại khỏi khung cảnh ngập ngụa màu máu, khẽ nói: “Mơ đẹp nhé, Lăng Thu.”

“Ngủ ngon, anh trai.”


Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Lăng Thu (2/3) – Kẻ nhỏ nhoi

Khoảng thời gian lăn lộn vô định, đấu võ mồm, tranh giành bánh mì cùng An Ngung là khoảng thời gian đáng nhớ nhất.

Tuy trong mắt mọi người, những ngày tháng đó tệ không thể tả nổi nhưng tôi lại rất thích chúng.

Tôi hiểu rằng bản thân chỉ là một kẻ nhỏ nhoi sinh ra với một tay bài tệ hại, thậm chí có được một điều gì đó bình thường đã là may mắn lắm rồi.

Thế nhưng tôi lại đánh tay bài tệ hại đó một cách cực kỳ bùng nổ. Tôi có thể vùng lên, tôi có thể chiến đấu, tôi có thể bảo vệ, tất cả tôi đã làm hết sức mình.

Trong vài giây cuối cùng của sinh mệnh, tôi nhìn thấy ánh mắt nghiêm trang, túc mục của trưởng quan số 1 của Tháp Nhọn. Trước cảm giác thành tựu ấy, cái chết chẳng còn chút trọng lượng nào.

Cuộc đời ngắn ngủi này hệt như một vương quốc trò chơi lý tưởng, tôi điêu luyện thắng từ đầu tới cuối. Tuy đôi lúc cảm thấy tiếc nuối vì thời gian trôi qua quá nhanh nhưng không thể nói là không thú vị.

Tuy đã biết trước sẽ không có đường lui nhưng nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn dốc hết sức ứng phó.


Vụn tuyết rơi: Lăng Thu (3/3) – Từ biệt

Dù sống trong bùn lầy, chết trong bẩn thỉu nhưng lý tưởng của tôi vẫn luôn luôn cao cả.

An Ngung, rất vui vì cậu đã đến ở bên cạnh phòng anh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.