🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“An Ngung, ngài sắp chính thức gia nhập Tháp Nhọn, xin hãy xác nhận.”

“Xác nhận.”

“Vũ khí buộc định của ngài là súng bắn tỉa hạng nặng “Tảng Sáng” và đoản đao “Trật Tự” lần lượt được kế thừa từ Người Giữ Trật Tự Lăng Thu và Người Giữ Trật Tự Luật, xin hãy xác nhận.”

“Xác nhận.”

“Là người được quản lý trực tiếp bởi cấp cao, ngài có quyền sử dụng danh hiệu. Đầu Lĩnh đề nghị là “Không Gian”, ngài có thể tự thay đổi.”

“Khỏi cần đổi.”

Trên Thang Trời, chấm vàng ở tầng 199 lóe sáng, một tấm thẻ thông tin tự động xuất hiện trong thiết bị thông tin của tất cả các Người Giữ Trật Tự.

[Danh hiệu: Không Gian (An Ngung)
Đối tượng giám sát của tầng 199
Trưởng quan trực tiếp: Luật
Loại hình biến dị: Không có
Entropy gen: 0 (Khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối)
Sở trường chiến đấu: Trạng thái “Giáng Thế” (cực kỳ nguy hiểm, điều kiện kích hoạt vẫn đang tìm hiểu)
Chiến tích tổng hợp: 55,89 triệu]

Những Người Giữ Trật Tự vẫn chưa kịp tiêu hóa thông tin, pop-up tiếp theo từ hệ thống đã xuất hiện.

Luật đã đổi danh hiệu của An Ngung thành “Góc”*, ghi chú: Một góc nhỏ an toàn.

* Chữ “ngung” (隅) trong tên của An Ngung có nghĩa là “góc”. Danh hiệu Tần Tri Luật đặt cho An Ngung cũng có nghĩa là “góc” nhưng dùng chữ “giác lạc” (角落) nên mình để danh hiệu theo nghĩa thay vì theo âm đọc Hán Việt.

An Ngung nhìn Tần Tri Luật bằng ánh mắt khó hiểu.

“Cậu không phải công cụ của Đầu Lĩnh, không việc gì phải đặt tên mình bằng loại hình dị năng.” Tần Tri Luật lạnh lùng liếc nhìn người liên lạc của Đầu Lĩnh. Hắn dừng một chút, nói với An Ngung bằng thái độ hòa hoãn hơn: “Một góc nhỏ an toàn, hy vọng đây sẽ là ý nghĩa danh hiệu của cậu, đồng thời cũng sẽ là ý nghĩa của cậu đối với loài người.”

“Cảm ơn trưởng quan.”

An Ngung thoáng đưa mắt nhìn một góc tường.

Cậu khá thích danh hiệu này.

Hội nghị thường kỳ hằng tháng của Người Giữ Trật Tự thảo luận về những công việc chủ chốt và dự kiến tình hình biến dị sắp tới được tổ chức tại phòng hội nghị tầng 190.

Top 100 người xếp hạng cao nhất trên Thang Trời đều có mặt đầy đủ, những người khác xem qua phát trực tiếp.

An Ngung đi theo sau lưng Thang Trời. Cậu mặc bộ đồ trắng từ trên xuống dưới, phần mũ áo rộng thùng thình che kín cả đầu tóc lẫn gương mặt. Khoảnh khắc cậu vừa xuất hiện, cả phòng hội nghị lặng thinh trong khi diễn đàn lại sắp bùng nổ đến nơi.

– Rốt cuộc cậu ấy cũng đến rồi!!!!!!

– Tóc trắng đồ trắng, mẹ nó ngầu!

– An Ngung: Màu trắng là điềm gở? Không sao, anh đây không kiêng.

– Điềm gở đâu ra? Sáng nay tình cờ gặp được cậu ấy nói chuyện với Billy, giọng nghe êm tai lắm.

– Tôi cũng từng nghe! Cảm giác cậu ấy giống hệt những nhãn dán trên trang cá nhân luôn!

An Ngung ngồi xuống, mở trang cá nhân của mình ra. Bên dưới ảnh đại diện vừa xuất hiện một nhãn dán đầu tiên màu hồng nhạt: Kẻ mạnh khiêm tốn.

– Ờm… Tôi chỉ có thể nói là người dán nhãn này chắc chắn không hề tới khu 53.

– Entropy gen 0 rốt cuộc là quái vật gì? Khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối là gì?

– Nghe nói chỉ số sự sống cực hạn của cậu ấy ở khu 53 còn chưa tới 1% nhưng không hề bị lây nhiễm.

– … Đang đùa tôi đúng không.

– Không, thật đấy. Hơn nữa, trạng thái “Giáng Thế” thần bí kia… Tôi chỉ có thể chúc anh đến cuối đời cũng không gặp phải.

– Khiếp thế cơ à? Chiêu kết liễu là gì?

– Không thấy rõ được. Chắc kiểu muốn giết là gì gì ấy.

– ??

– Nghe nói đám sinh vật biến dị bốc hơi khỏi thế giới luôn. Thế nên chúng ta có từ vựng mới: Chết ở cấp độ phân tử.

– Suỵt, tôi nghe nói là “cắn nuốt”.

– Không phải không có khả năng này. Người ở nhà ăn nói lượng cơm cậu ấy ăn nhiều lắm, còn không kén ăn, đưa gì ăn nấy.

– Nghe nói sau khi tỉnh dậy, cậu ấy ăn nguyên một bàn bánh mì…

– Thế đã là gì, nghe nói ở khu 53, cậu ấy ăn cả kho bánh mì của một thành phố “mồi” kìa…

– Thế đã là gì, nghe nói ở khu 53 cậu ấy còn ăn Luật mấy miếng…

– ??? Luật mà muốn ăn là ăn được hả??

Thiết bị thông tin của An Ngung lại xuất hiện một thông báo từ hệ thống.

Chúc mừng ngài nhận được nhãn Người Giữ Trật Tự mới (đến từ đồng đội ẩn danh)! Đây là biểu hiện của ngài đã được chú ý trong quá trình làm nhiệm vụ!

An Ngung quay trở lại trang cá nhân. “Kẻ mạnh khiêm tốn” bị đẩy xuống vị trí thứ hai, bên trái nó đã có thêm một nhãn dán màu đỏ tươi: Nghèo đói cùng cực.

Vẻ hoang mang chầm chậm xuất hiện trong đôi mắt vàng.

Tần Tri Luật ngồi cạnh chợt thấp giọng nói: “Cũng rất chuẩn xác.”

An Ngung ngơ ngác ngẩng đầu lên: ?

Tần Tri Luật nghiêm túc nói, “Không cần bận tâm mấy thứ đó. Sau này còn có nhiều thứ kỳ quái hơn cơ.”

An Ngung một lần nữa: ?

Cậu quay trở lại diễn đàn với tâm trạng rối ren, những điều càng kỳ quái hơn đã xuất hiện.

– Một thành viên lực lượng tiếp viện tại khu 53 đây. Cắn nuốt và tham ăn có khả năng có nhưng tôi cảm giác dị năng của cậu ấy giống kiểu ngược đãi tinh thần hơn.

– Thế thì cũng hao hao giống trưởng quan Viêm à?

– Ngược đãi tinh thần là không chuẩn, phải là khống chế tinh thần cực kỳ cao siêu gì gì đó kìa.

– Cũng là người trở về từ khu 53 đây. Lúc đó, thoáng trông thấy ánh mắt cậu ấy giữa đội quân sinh vật biến dị, thậm chí chưa phải nhìn trực diện đâu nhé, mà tôi đã muốn quỳ xuống lắm rồi.

– Đúng vậy. Thế nên so với cắn nuốt, bọn tôi càng tin rằng chiêu kết liễu của cậu ấy là “ra lệnh” cho siêu dị thể tử vong hơn.

– Càng nói càng quái dị…

– Không quái dị đâu. Cậu ấy ra lệnh tự sát một tiếng, toàn bộ sinh vật biến dị trong thành phố ồ ạt xông vào tòa nhà, đội tòa nhà lên tít trên trời cao, đón vũ khí hủy diệt bắn đến. Không thì anh nghĩ sao khu 53 còn nguyên vẹn?

– Tôi không nghe tôi không tin!!!

– Tin đi, xem bộ dạng Tưởng Kiêu bây giờ kìa…

– Thương ghê. Ngay khi ván cược được công bố kết quả, số điểm chiến tích của y rơi xuống tận đẩu tận đâu tìm không thấy trên Thang Trời luôn.

– Có cái quái gì mà phải thương. Y hoàn thành lần biến dị thứ hai rồi đấy, còn sợ không leo lên lại được chắc?

– Chuẩn. Vốn đã là một tên cuồng cày cấp rồi, nghe bảo giờ ý chí chiến đấu của y sục sôi lắm, buff đã được chồng full stack.

– Hoàn thành lần biến dị thứ hai với sinh vật biến dị có entropy gen cao hơn hẳn bản thân, sao mà làm được vậy? Không phải bảo tinh thần y kém ổn định lắm à?

– Suỵt, nghe nói y được An Ngung chúc phúc đấy.

– Năng lực của An Ngung không phải khống chế tinh thần à??

– Không chỉ khống chế thôi đâu, còn có cả chúc phúc nữa. Tóm lại là nói gì cũng trúng, mong gì cũng được, mấy người tự định nghĩa đi.

– … Thần??

An Ngung sắp sửa nghi ngờ mình bị mù chữ.

Cậu mở thẻ thông tin của Tưởng Kiêu ra trong tâm trạng hoang mang. Vì đánh cược thua 1 triệu điểm chiến tích, Tưởng Kiêu đã rơi thẳng từ hạng 15 trên Thang Trời xuống hạng hơn 900 nhưng entropy gen của y đã lên gần 40 nghìn, phía sau loại hình biến dị “Rắn hổ mang đỏ phun nọc” đã có thêm “Bạch tuộc sao*”, sở trường chiến đấu cũng có thêm mục “Quất xúc tu”.

* Starry night octopus, danh pháp khoa học Callistoctopus luteus

Hay quá, người muốn giết cậu nhất càng ngày càng mạnh hơn.

An Ngung đau khổ ấn vào trang cá nhân của Tưởng Kiêu. Vài giây sau, cậu hoang mang “Ơ?” một tiếng.

Nhãn dán “Fan cuồng của Luật” lúc trước biến mất, thay vào đó là “Sùng bái An Ngung”.

Nếu cậu nhớ không nhầm, chữ ký lúc trước của y là “Nhất định tôi sẽ sóng vai cùng ngài”. “Ngài” ở đây chính là Tần Tri Luật.

Mà hiện tại, chữ ký đã đổi thành “Cảm tạ sự khoan dung của ngài”. An Ngung rất không muốn thừa nhận nhưng cậu nghi ngờ rằng chữ “ngài” này là chỉ cậu.

Tần Tri Luật liếc nhìn, “Sao vậy?”

An Ngung khá buồn bực, “Biết thế lúc đó tôi đã ăn hết luôn rồi. Nửa miếng xúc tu bạch tuộc kia giờ chẳng còn tươi nữa, phí quá.”

Dường như Tần Tri Luật khá sửng sốt trước câu nói này.

Hắn im lặng mất một hồi lâu rồi mới hắng giọng, “Lần sau có cơ hội sẽ lại cho cậu một miếng.”

An Ngung lập tức lắc đầu, “Chuyện đó thì không cần đâu. Ngài để dành cho người khác muốn nó đi.”

Quãng đời đói khổ của cậu đã kết thúc rồi. Nguồn bánh mì vô tận hiện tại rõ ràng sạch sẽ, vệ sinh hơn xúc tu bạch tuộc nhiều.

Lăng Thu nói người ở thành phố chính rất hay họp hành nhưng anh chưa bao giờ nói rằng hội nghị lại chán đến thế này.

“Gen loài người đang tiến hóa. 5 năm trước, một con côn trùng có entropy gen 300 có thể dễ dàng lây nhiễm cho cả nửa thành phố “mồi” nhưng hiện tại, xác suất lây nhiễm thành công của nó còn chưa đến 20%.”

“Nghiên cứu về di truyền và entropy gen của Đại Não đã có bước tiến triển. Chúng tôi tin tưởng rằng trong tương lai gần, việc ghép đôi gen có thể giúp toàn thể loài người gia tăng khả năng kháng lây nhiễm. Tuy nhiên, phương diện đạo đức của vấn đề này vẫn cần cân nhắc thêm.”

“Khả năng kháng của gen loài người đang tiến hóa nhưng phương thức biến dị cũng đang thay đổi. Khu 53 đã xuất hiện phóng xạ gen qua ánh sáng đèn điện và chiếm lĩnh ý thức, siêu dị thể có thể dễ dàng bóp méo trật tự thời gian, không gian. Hỗn loạn mà chúng ta phải đương đầu có lẽ từ lâu đã không đơn thuần là phương diện gen…”

An Ngung đang buồn ngủ, thiết bị thông tin chợt hiện lên tin nhắn của Nghiêm Hi: Thủ tục sang tên cửa hàng sắp xong rồi, đăng ký tên là “Tiệm bánh mì Góc”. Hai nhân viên vốn làm việc tại đó vẫn giữ lại ạ?

An Ngung lập tức xốc lại tinh thần.

– Tiền lương bao nhiêu?

– Bác gái Maddie phụ trách làm bánh, tiền lương 12 nghìn. Hứa Song Song quản lý cửa hàng, tiền lương 1 nghìn. Ở thành phố chính gần như không tìm được người làm với mức lương thấp hơn đâu. Nhất là Hứa Song Song, chỉ lấy 1 nghìn tiền lương chẳng khác gì làm từ thiện luôn rồi. Cô ấy không thiếu tiền, chỉ đơn thuần là thích làm trong tiệm bánh mì thôi.

An Ngung lập tức nhờ Nghiêm Hi giữ người lại, đồng thời mở thông tin về hai người họ ra xem.

Maddie, 42 tuổi, mũi cao mắt sâu, có 12 năm kinh nghiệm làm bánh. Không chỉ làm thành thạo mọi loại bánh mì hiện có mà còn rất thích sáng tạo vị bánh mới.

Hứa Song Song, 26 tuổi, cô gái thích cười buộc tóc đuôi ngựa, tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành năng lượng. Sau khi tốt nghiệp, cô rất đam mê đầu tư và đã trở thành một nhà đầu tư ẩn danh rất có uy tín trong ngành. Năm ngoái, tỷ suất lợi nhuận trung bình năm của các khách hàng cô đầu tư là 45%, thu nhập cá nhân của cô cũng cao đến…

An Ngung dí sát thiết bị thông tin lên trước mặt mình, “30 triệu?”

Phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.

Người Giữ Trật Tự đang báo cáo cung kính nói: “Thưa ngài Góc, ngài nghe nhầm rồi. Entropy gen của Chiếu Nhiên không phải 30 triệu mà là 30 nghìn. Chính xác là 32 nghìn.”

An Ngung càng ngơ ngác.

Chiếu Nhiên gì?

Tần Tri Luật liếc nhìn thiết bị thông tin của cậu một cái, “Tiếp tục đi.”

Nhận thấy sự khó chịu của trưởng quan, An Ngung vội vàng trả lời một câu “Phải giữ Hứa Song Song lại” rồi giả vờ giả vịt ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn.

Trên đó đang trình chiếu một hình ảnh được chụp tại trung tâm sân vận động. Dưới ánh đèn follow, một người đàn ông với vóc dáng dong dỏng mặc trên mình bộ đồ đỏ, mái tóc nâu dài xõa trên vai. Anh ta cầm micro đứng, gương mặt yếu ớt, xinh đẹp cùng dáng dấp cương ngạnh không ai bì nổi khiến tất cả khán giả phải điên cuồng theo.

Bấy giờ An Ngung mới nhớ ra Lăng Thu từng nhắc đến cái tên Chiếu Nhiên này. Siêu sao thời đại xuất thân từ thành phố “mồi”, có vô số người hâm mộ cuồng nhiệt tại thành phố chính, tháng nào cũng có đại gia mời anh ta tới thành phố chính biểu diễn.

“3 ngày trước, trên đường quay về thành phố “mồi”, Chiếu Nhiên bị một đám sinh vật biến dị tập kích. Quân nhân đi theo bảo vệ bất hạnh hy sinh nhưng anh ta đã hoàn thành biến dị. Vì đồng thời lây nhiễm hai loại gen của báo hoa mai và chim sẻ đỏ nên anh ta đã có hai loại hình biến dị, entropy gen 32 096 ngay từ khi bắt đầu mà vẫn giữ được ý chí loài người, cực kỳ hy hữu. Đáng tiếc, anh ta từ chối gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự.”

Tiếng thở dài đồng loạt vang lên.

Với những người biến dị vẫn giữ vững ý chí con người, Tháp Nhọn là đường ra duy nhất. Không bao giờ có chuyện Đầu Lĩnh sẽ mặc kệ cho những nguồn lây nhiễm này quay trở lại xã hội loài người. Nếu không gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự, anh ta sẽ bị bí mật ám sát.

Người ngồi đối diện Tần Tri Luật bất chợt lên tiếng: “Tôi muốn người này. Bất kể cậu ta có chịu hay không, cứ đưa thẳng về Tháp Nhọn.”

Hình xăm hoa hồng đen quen thuộc, là người đàn ông Tần Tri Luật đã ra nói chuyện trong nhà thờ hôm đó.

An Ngung mở thông tin về hắn ra.

[Danh hiệu: Viêm (Cận Húc Viêm)
Cấp cao số 2 Tháp Nhọn
Loại hình biến dị: Hổ đen, hoa hồng đen
Entropy gen: 320 nghìn
Sở trường chiến đấu: Đối kháng cận chiến, đập nát, ngược đãi tinh thần (gây ra tuyệt vọng)
Chiến tích tổng hợp: 14,5 tỷ]

Tầm mắt An Ngung dừng lại trên mấy chữ “ngược đãi tinh thần” một hồi vì vừa nãy cậu thấy có người nhắc về nó trên diễn đàn.

Cậu thuận tay mở xem cả thông tin về đối tượng giám sát của tầng 198. Đó là một cô gái có danh hiệu “Miên”, tên thật là Thẩm Triệt. Hiện tại, cô ấy đang ngồi đối diện cậu, tác phong lưu loát, chín chắn, khiến người ta không khỏi nghĩ đến đao gió lạnh lùng.

[Danh hiệu: Miên (Thẩm Triệt)
Đối tượng giám sát của tầng 198
Trưởng quan trực tiếp: Viêm
Loại hình biến dị: Hoa súng
Entropy gen: 11 024 (giá trị ban đầu)
Sở trường chiến đấu: Tinh lọc (lây nhiễm hạt giống)
Chiến tích tổng hợp: 440 triệu]

Cider nhướng mày: “Muốn nghĩa là?”

“Đối tượng giám sát thứ hai của tôi.” Cận Húc Viêm nhìn sang phía Thẩm Triệt, “Khi nào cậu ta tới, em dẫn cậu ta đi làm quen.”

Thẩm Triệt đáp gọn ghẽ: “Vâng.”

Cider cười, nói: “Cấp cao dạo này có thêm nhiều bạn nhỏ quá, An và Ninh nhà tôi cũng mới tới không lâu.”

Bên cạnh Đấu là hai ghế bị bỏ trống, Cider ngáp một tiếng, lại nói tiếp: “Hôm nay tâm trạng An không tốt lắm, Ninh đang ở với cậu ấy. Aiz, sao mấy bạn nhỏ nhạy cảm đều chạy hết về chỗ tôi vậy.”

Đấu kinh ngạc hỏi: “Trưởng quan cảm thấy tôi cũng nhạy cảm sao?”

Cider cười tủm tỉm, “Cậu nhạy cảm nhất.”

Hắn tiện tay mở một lon nước có ga, đẩy sang, “Nhạy cảm và dễ kích động là hai chuyện khác nhau.”

Đấu ngoan ngoãn nhận lấy lon nước, ngập ngừng nói: “Nếu trong lúc làm nhiệm vụ tôi có chỗ nào không đủ quyết đoán, mong trưởng quan cứ nói thẳng ra. Tôi sẽ cố gắng cải thiện.”

“Ai bảo Đấu nhà chúng ta không quyết đoán?” Cider cười, xua tay, “Nhìn trong cả Tháp Nhọn này, ngoại trừ các trưởng quan, chỉ có Đấu nhà chúng ta là quyết đoán nhất.”

Vài cấp cao đều đang cười, Cider ấn một cái vào đầu Đấu, “Học sinh xuất sắc, thả lỏng chút đi.”

An Ngung vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa mở xem thông tin của tất cả các cấp cao một lượt.

Hiện nay, Tháp Nhọn có 5 trưởng quan cấp cao. Trưởng quan số 1: Luật, giám sát An Ngung. Trưởng quan số 2: Viêm, giám sát Thẩm Triệt. Trưởng quan số 3: Đường Phong, giám sát Chúc Đào. Trưởng quan số 4: Cider, giám sát 3 người Đấu, An và Ninh. Vị trưởng quan cuối cùng có danh hiệu là Thâm Ngưỡng, loại hình biến dị là cá mập. Hình như cô đang dẫn đối tượng giám sát của mình đi làm nhiệm vụ, không thấy trình diện.

Đọc hết thông tin, An Ngung chợt nhận ra mỗi một đội đều có chiến trường ưu thế riêng. Ví dụ như nhóm của Viêm am hiểu rừng rậm, đầm lầy, Phong và Chúc Đào thạo đánh trên bình nguyên hơn, nhóm Cider chắc chắn là những người chiến đấu trên không, đội của Thâm Ngưỡng hôm nay không xuất hiện đảm bảo là đại dương.

Còn cậu và trưởng quan lại rất khó định vị. Dựa theo dị năng của trưởng quan, có lẽ chiến trường phù hợp nhất là vườn bách thú.

Còn cậu thì không phù hợp với việc chiến đấu.

Giường mới là chốn về của cậu.

Thiết bị thông tin rung lên, Nghiêm Hi lại gửi một tin nhắn tới.

– Thủ tục của hàng và hợp đồng nhân viên đều đã làm xong. Chúc mừng, hiện tại ngài đã chính thức trở thành ông chủ tiệm bánh mì Góc.

***

Hôm sau.

Một buổi trưa cực kỳ bình thường tại thành phố chính, một tiệm bánh mì lâu năm nằm giữa khu thương mại vừa thay một tấm bảng hiệu nhỏ bằng gỗ.

Trên bảng hiệu là mấy chữ được viết siêu vẹo: Bánh mì Góc.

Một người trẻ tuổi từ công ty khoa học kỹ thuật trong tòa nhà đối diện chạy sang đẩy cửa ra nhưng cửa lại không mở. Ngẩng đầu lên, lúc này anh ta mới nhìn thấy một tờ thông báo được dán trên cửa: Thực đơn mới đang được chuẩn bị, ba ngày nữa sẽ mở bán.

Anh ta ngơ ngác áp mặt lên cửa kính, cố gắng nhìn vào bên trong.

Phía sau quầy, cô gái quản lý cửa hàng vẫn là cô gái mọi hôm. Bà chủ thì không thấy đâu nữa, thay bằng một cậu trai tóc trắng trẻ tuổi đang nhoài người trên bàn, nhíu mày trầm tư với máy tính bảng.

Nét mặt của cô gái cũng nghiêm nghị khác thường.

“Quái lạ.” Người nọ nói thầm một câu rồi cũng đành phải bước sang tiệm tạp hóa bên cạnh.

Đi được vài bước, người nọ lại ngoảnh đầu lại, nhanh tay chụp hình ảnh cửa tiệm gửi vào nhóm đồng nghiệp.

– Đau buồn thông báo! Tiệm bánh mì đổi chủ rồi, là một nam thanh niên tóc trắng phản xã hội.

Nhóm chat bình thường chỉ biết trả lời “Ok”, “Đã nhận” lập tức bùng nổ. Một loạt meme khóc lóc và thắc mắc được gửi lên ào ào.

Trong tiệm, An Ngung chống má thở dài.

“Tôi thật sự phải chọn B sao?”

Hứa Song Song chầm chậm ngửa đầu lên, trợn trắng mắt với trần nhà.

“Sếp này, nếu sếp đã chịu tin tôi thì bạo gan chút xem nào. Không tin thì tìm người khác ấy.” Cô lẩm bẩm: “Mấy đồng bạc lẻ của anh, có mỗi 55 triệu, xếp hạng bét trong danh sách khách hàng của tôi còn không nổi, tôi lừa anh làm quái gì.”

An Ngung rối rắm nói: “Lần đầu tiên đầu tư, để tôi cân nhắc thêm chút đã.”

Mục tiêu tài chính của cậu là biến 55 triệu thành 90 triệu trong vòng một năm và trả hết số tiền nợ trưởng quan.

Hứa Song Song nói năm nay thị trường biến động, muốn đạt được tỷ suất lợi nhuận năm trên 60% thì phải chọn hạng mục B có tính rủi ro cao, đồng thời có cả khả năng thua lỗ.

Với thói quen của An Ngung, cậu muốn chọn phương án A với tỷ suất lợi nhuận năm từ 5% đến 10%, đảm bảo nguồn thu bất kể tình hình hơn.

Hứa Song Song hít sâu một hơi, “Nói thế này nhé, chọn B, dù năm nay có lỗ vào nó 10 phần vốn, sang năm vẫn có cơ hội xoay chuyển tình hình kiếm lại gấp bội. Nhưng nếu anh chọn A, dù năm nào cũng đạt ngưỡng tối đa 10% thì vẫn phải mất 6 năm mới đạt được số tiền lãi anh mong muốn. Tận 6 năm đấy! Con của chị tôi cũng vào tiểu học luôn rồi.”

Hứa Song Song dự định năm nay sẽ kết hôn với vị hôn phu của mình, ngày nào cũng nhắc chuyện mang thai khoa học, đôi ba câu lại quay về vấn đề con cài.

An Ngung thở dài, “Thôi được rồi.”

Hứa Song Song lập tức cười híp mắt, “Thế mới chuẩn chứ. Anh cứ yên tâm đầu tư theo tôi, đồng tiền cược cuối cùng trong ví chắc chắn sẽ không thua.”

Nghe vậy, An Ngung giật mình. Cậu nhìn lên bức ảnh chụp Lăng Thu được dán trên tường theo bản năng.

Trước khi chết, Lăng Thu nói cậu từng nhờ anh nhắc nhở cậu rằng người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua.

Chuyện này thật khó lòng nào tưởng tượng nổi, chắc chắn cậu chưa bao giờ nói với Lăng Thu những điều như thế. Thậm chí điều ấy còn vượt ngoài phạm trù hiểu biết của cậu, khiến cậu cảm thấy khá chấn động khi nghe thấy lần đầu tiên.

Tấm rèm phía sau được vén lên, mùi bột mì thơm lừng tỏa ra từ trên bàn nướng.

Maddie cười nói: “Ra lò rồi đây! Hai loại bánh mì ngũ cốc, nếm thử nào!”

Thực đơn của tiệm bánh mì Góc sắp thay máu, tất cả các món đều do ông chủ mới lựa chọn. Sản phẩm cũ chỉ giữ lại bánh mì chua* phô mai sở trường của Maddie vì căn cứ theo sổ ghi chép của bà chủ cũ, “Cậu tân binh tên Lăng Thu kia rất thích bánh mì chua phô mai, đã đặt trước nửa ổ, nói rằng sau khi kết thúc đợt tập huấn sẽ mang về quê cho em trai nếm thử.”

* Sourdough/ Bánh mì lên men tự nhiên

Nhìn thấy ghi chép đặt hàng kia, An Ngung lập tức quyết định giữ món bánh mì này lại.

“Bánh mì ngũ cốc nguyên bản đổi sang dùng men chất lượng cao hơn, sau khi nướng bằng lò nướng đối lưu sẽ có kết cấu nở xốp, giữ lại được vị giòn bùi của ngũ cốc, đồng thời những thớ bánh mềm sẽ dễ nhai nuốt hơn, không còn cảm giác bứ cổ nữa.” Maddie giới thiệu: “Còn phiên bản nâng cấp này dùng hạt và cám yến mạch thay cho lúa mì đen, thêm một chút mật ong và sữa, kết cấu thành phẩm càng mềm hơn, rất phù hợp với đảng đi làm đã bị công việc vắt kiệt sức lực.”

An Ngung tiếp tục nhấm nháp hai loại bánh mì, ánh mắt hiện lên vẻ hào hứng, “Không tồi, có thể lên quầy.”

Hứa Song Song chụp ảnh món bánh mì mới, “Để tôi đăng lên tài khoản của tiệm. Sếp, đặt tên cho loại bánh mì mới này đi.”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Loại nguyên bản gọi là “Bánh mì Góc”, đặt làm món thương hiệu. Loại nâng cấp gọi là “Mật ong yến mạch mềm” đi.”

“Ổn đấy!”

Maddie có chút lo lắng, “Quả thật bánh mì ngũ cốc ăn khá ổn nhưng lại không hợp khẩu vị người thành phố chính cho lắm. Nếu chọn nó làm món thương hiệu, tôi khá lo ngại về lượng tiêu thụ.”

An Ngung lắc đầu, “Không sao đâu.”

Cậu chẳng có dã tâm buôn to bán lớn gì. Chờ tiền lãi trả được hết tiền vay mua nhà ở, về sau cậu chỉ cần đủ đồng ra đồng vào trả lương cho hai nhân viên là xong.

Cậu mua tiệm bánh này chỉ vì bức ảnh chụp Lăng Thu trên tường kia. Từ trước đến nay, Lăng Thu và bánh mì là cảm giác an toàn chân thật nhất trong lòng cậu. Hiện tại, thế giới đã thay đổi nhưng cậu vẫn muốn giữ lại hai điều này.

Hứa Song Song cười he he: “Tôi lại cảm thấy người thành phố chính quen nhìn các loại bánh ngọt cầu kỳ rồi, nói không chừng sẽ hứng thú với bánh mì kiểu thôn quê chỗ chúng ta đấy. Có mạo hiểm mới có lợi nhuận chứ.”

“Kiểu thôn quê…” Biểu cảm Maddie trông rất phức tạp. Bác gái thở dài, cởi tạp dề ra, “Thế cũng được. Một món khác ông chủ sáng tạo đang làm lạnh, khoảng 5 phút nữa là ăn được. Nhà tôi còn có chút việc, tôi về trước nhé.”

“Tôi cũng đi đưa cái này sang ngân hàng.” Hứa Song Song quơ quơ tờ hợp đồng đầu tư đã ký trước mặt An Ngung, “Không hối hận chứ?”

An Ngung hít sâu một hơi, “Ừ.”

“Tuyệt!”

Chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng kêu leng keng. Cửa tiệm trở nên yên tĩnh vì chỉ còn một mình An Ngung.

Cậu nhoài người ngồi sau quầy, vừa nhai bánh mì, vừa lướt thiết bị thông tin.

Vì Hứa Song Song đã bắt đầu đăng tải hoạt động trên tài khoản mạng xã hội của tiệm bánh mì, lúc rảnh rỗi, An Ngung cũng sẽ lên xem. Trước nay chưa từng chơi mạng xã hội nên giờ cậu khá bỡ ngỡ với việc lướt xem các thông tin hot. Kể cũng lạ, trước kia Lăng Thu không ngừng nỗ lực dạy cậu mỗi ngày thế giới này đang xảy ra điều gì nhưng cậu hoàn toàn không dậy nổi hứng thú. Hiện tại Lăng Thu mất rồi, cậu bỗng nhiên lại muốn để ý.

Chủ đề nóng nhất trên mạng hai ngày nay là việc sinh ra đời con có entropy gen cao thông qua việc ghép đôi gen cha mẹ, tiếp theo là chuyện ngôi sao thời đại Chiếu Nhiên biến dị. Chuyện tiếp nữa là thần giáo cá Koi lưu hành ở khu 84 đang nổi lên rần rần nhờ việc ăn theo vấn đề entropy gen của đời con.

Thần giáo cá Koi, nghe nói chỉ cần bái lạy, entropy gen của đứa trẻ được sinh ra chắc chắn sẽ không thấp hơn trung bình cộng của hai vợ chồng.

Loại huyền học này chẳng ảnh hưởng gì mấy đến người dân thành phố “mồi” nhưng lại tạo thành một trận phong ba đối với người dân thành phố chính. Entropy gen của con có khả năng thấp hơn ngưỡng yêu cầu tối thiểu của thành phố chính là điều tất cả những người cha người mẹ sống ở đây sợ hãi nhất. Quan trên nghiêm cấm hình thành tôn giáo tại thành phố chính nhưng tới thành phố “mồi” tham gia tôn giáo được tính là vùng xám, ngay đến Hứa Song Song cũng đang có dự định cùng hôn phu tới đó bái lạy.

Tiếng chuông gió lại vang lên.

“Quả nhiên ngài ở tiệm.” Nghiêm Hi bước vào với một chiếc vali nhỏ, “Ngày mai Luật đi làm nhiệm vụ rồi, hôm nay ngài không về Tháp Nhọn sao?”

Hiện tại, Nghiêm Hi có đôi mắt hai màu.

Cuộc phẫu thuật rất thành công, anh ta lựa chọn giữ lại con mắt vàng đã mù ở mắt trái, mắt phải thay bằng mắt giả màu lam. Mắt giả trông không có gì quá khác so với mắt người bình thường, phải tiến sát tới nhìn mới lờ mờ thấy được những đường ráp nối linh kiện ở sâu trong đồng tử. Qua vài ngày luyện tập, Nghiêm Hi đã có thể sử dụng hai bên mắt đồng bộ nhau, thậm chí khi cười cũng mang đến cho người đối diện cảm giác rằng con mắt bên phải cũng đang cười.

An Ngung đứng dậy, nói: “Phải về chứ. Từ ngày mai, tôi còn phải đến lớp huấn luyện thể lực ở Tháp Nhọn nữa.”

Tần Tri Luật không bắt cậu đi làm nhiệm vụ nhưng yêu cầu cậu phải huấn luyện gia tăng thể lực và sức chiến đấu. Dù sao cậu cũng luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ đối với mọi sinh vật biến dị, tuy đang sống dưới mái vòm nhưng không một ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cậu phải học được cách tự bảo vệ bản thân.

“Chuyện đó cũng đúng thôi.” Nghiêm Hi đặt vali bên chân An Ngung, “Nè.”

“Cái gì đây?”

Nét mặt Nghiêm Hi hơi trùng xuống, “Đồ của Lăng Thu ở Bộ Quân Sự.”

Không gian chợt im lìm. An Ngung nhìn chằm chằm cái vali không nói gì.

“Đồng đội của anh ấy nói trong này có đồ dùng cá nhân, quần áo, bánh quy năng lượng chưa ăn hết cả quyển nhật ký kỳ lạ hình như bên trong toàn viết… toàn viết…”

Dường như Nghiêm Hi rất khó có thể nói ra miệng. An Ngung nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Đều là những chuyện nổi cộm ở Bộ Quân Sự và thành phố chính.”

“À, đúng thế.” Nghiêm Hi như trút được gánh nặng, “Ngài biết à.”

“Ừ.” An Ngung kéo chiếc vali ra sau lưng mình, “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Nghiêm Hi đè lên vai cậu như đang trấn an, “Tôi phải tới Đại Não một chuyến. Nào, tôi tiện đường đưa ngài về Tháp Nhọn luôn.”

“Chờ chút đã.”

An Ngung gọi anh ta lại, quay vào trong bếp.

Lát sau, cậu bê một chiếc hộp tiện lợi khá dài ra.

Chiếc hộp được đựng trong túi có in hình đậu đỏ, bên trên còn thắt nơ.

Nghiêm Hi ngẩn người, tay buông thõng bên thân khẽ run rẩy, “Đây là…”

“Thực ra…” An Ngung ngừng lại giây lát, “Tôi cũng từng được thưởng thức hương vị của bánh đậu một lần.”

Nhịp thở của người đối diện bỗng dồn dập hẳn lên.

Mắt trái của Nghiêm Hi ậng nước, mắt phải thì luống cuống đảo qua đảo lại.

An Ngung đặt chiếc hộp tiện lợi nặng trĩu vào tay anh ta.

“Món mới của tiệm, “Bánh đậu xưa cũ”, ăn thử giúp tôi nhé.”

Giọng Nghiêm Hi run run, “Nó…”

“Lớp đậu đỏ phủ bên trên đã được ngào với mật như bác gái từng nói.”

Một lúc lâu sau, Nghiêm Hi mới rút tấm thẻ giới thiệu món được buộc trong chiếc nơ con bướm ra.

“Bánh đậu xưa cũ
“Bánh mì ngũ cốc của thành phố “mồi” được chế biến thêm một lần nữa, phủ thêm đậu đỏ, nướng lên thành bánh đậu thơm lừng. Mùi bột mì hòa quyện cùng mùi đậu đỏ là hương vị khiến người ta an tâm. Một đứa trẻ phải đi xa tới thành phố chính từng không thích bánh đậu vì không đủ ngọt, mẹ đứa trẻ ấy bèn biến tấu một chút cho con trai.
“Lần này mẹ đã đặc biệt ngào đậu đỏ với mật đó, ngọt lắm luôn. Nhưng chắc chắn món này chẳng thể so được với đồ ăn ở thành phố chính.” Người mẹ đã nói một cách vừa tự hào, vừa lo lắng khi làm bánh như thế.”

Một giọt nước mắt rơi xuống từ vành mắt trái của Nghiêm Hi, thấm ướt tấm thẻ giới thiệu đó.

“An… An… Tôi…”

An Ngung nắm lấy tay anh ta bằng bàn tay gầy nhẳng của mình.

“Tuy hương vị không thể giống hệt được nhưng đã rất giống rồi.”

An Ngung khẽ nói, “Sau này, hoan nghênh anh thường xuyên ghé tiệm.”


Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Nghiêm Hi (2/2) – Thần là người thường

An Ngung chính thức gia nhập Tháp Nhọn.

Thực ra tôi đã có dự cảm đó từ lâu, đó là số mệnh của cậu ấy.

Nghe nói trong Tháp Nhọn truyền tai nhau đủ lời đồn về cậu: Nghèo đói cùng cực, khống chế tinh thần, thần không có nhân tính,…

Nhưng tôi biết, cậu ấy chỉ là một người bình thường.

Một người bình thường đã trải qua quá nhiều đau khổ nên không còn dễ xúc động, cũng không còn hứng thú biểu lộ cảm xúc nữa.

Về đông chí, về chuyến xe trung chuyển, về việc rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và hai mẹ con kia trên xe, cậu ấy chưa từng đề cập dù chỉ nửa chữ.

Mỗi khi tôi nói về mẹ và em gái, cậu ấy luôn tỏ ra luống cuống và chất phác.

Đến khi hộp bánh đậu ngọt kia được đặt vào tay tôi, tôi phát hiện mình rất khó lòng nào đánh giá được cậu ấy.

Cậu ấy không giống bất kỳ lời đồn nào của mọi người.

Nhưng bất kể mọi người đồn đại ra sao, tôi cũng không phản bác thay cậu ấy.

Vì tất cả các đánh giá đều không liên quan đến cậu ấy.

Có lẽ giống như điều Tần Tri Luật đã nói từ rất sớm: Ý chí của cậu ấy không chịu phục tùng cũng không chấp nhận bị gò ép.


Nhật ký bánh mì của An Ngung – 01 – Bánh mì tự tin

Cửa hàng bánh mì lâu năm nằm giữa khu thương mại đổi chủ là đề tài bàn luận của các nô lệ công việc cấp cao dạo gần đây.

“Ngày mai khai trương rồi đấy, nghe bảo không có hoạt động khuyến mãi gì cả!”

“Sao lại thế? Ông chủ mới chưa làm ăn buôn bán bao giờ à?”

“Tôi nghe nói bánh sữa thơm thơm mềm mềm bị bỏ mất rồi, huhuhu.”

“Không có Black Forest 3 tầng xinh xắn đáng yêu, tôi làm sao thức đêm cày số liệu được đây!”

“Đau lòng quá đi thôi, tôi thích tiệm bánh đó lắm luôn ấy. Nhưng tôi có dự cảm nó sắp xong đời rồi…”

***

Tháp Nhọn, trong phòng ký túc đã tắt đèn, An Ngung chui trong ổ chăn nhắn tin với hai nhân viên của tiệm.

Hứa Song Song: Sếp, chi bằng chúng ta khuyến mãi chút đi, gọi là cho có cũng được. Nếu 90% sếp không nỡ vậy 95% thì sao? Hoặc là 98% chẳng hạn?

An Ngung: Tiền nào của nấy, bánh mì của chúng ta đủ xuất sắc rồi, không cần khuyến mãi.

Maddie: Bánh mì của chúng ta liệu có thật sự ổn không…

Hứa Song Song: Sếp này, phong cách thôn quê cực hot ở thành phố chính chỉ là tôi thuận miệng nói chơi thôi. So ra thì tiệm bánh mì của chúng ta thật sự chính là một thứ đần độn giữa đống đổ nát!

An Ngung: Nhưng tôi có niềm tin. Hai người chưa từng nghe câu này à? Dẫn dắt thế giới luôn luôn là những kẻ đần độn.

Maddie: … Chưa từng.

Hứa Song Song: … Có anh là đồ đần thôi, đừng có kéo bọn tôi vào.

An Ngung tắt thiết bị thông tin đi, trở mình, ngủ ngon lành.

Mặc kệ nhân viên tiệm lo lắng đến thế nào, cậu luôn có dự cảm tốt đẹp rằng mình sẽ buôn may bán đắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.