🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiếng kính vỡ chói tai dội vào đầu An Ngung.

Cậu mở choàng mắt, chóp mũi gần như đụng vào cửa kính. Chỉ cách đó vài milimet, vô số con mắt kép màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm cậu, tiếng đập cánh vù vù khiến sàn nhà cũng phải rung chuyển theo, rung chuyển là lòng bàn chân người đang đứng trên đó.

Những con mắt kép lùi về phía sau rồi vỡ tan tành khi lũ mối một lần nữa húc vào cửa sổ kính.

Tiếng khóc ré lên đầy hoảng sợ của đứa trẻ khiến An Ngung hoàn hồn, một cặp song sinh khoảng 5 – 6 tuổi đang ôm chặt lấy nhau, lùi vào tận góc tường.

Dường như chúng không nhìn thấy An Ngung.

Lại một đợt va đập nữa, tấm kính chắc chắn xuất hiện vết nứt, tiếng vù vù càng lớn hơn, hai đứa trẻ đau đớn ôm nhau.

Ngoài cửa sổ đông nghìn nghịt mối, không thấy được mặt trời, chỉ có từng điểm đỏ tươi lập lòe giữa màu đen kịt.

Là mắt của lũ mối.

Cả tòa nhà bị hàng vạn con mối bao vây, hết lớp này đến lớp khác liên tục tông vào, đừng nói là cửa kính, An Ngung thậm chí còn cảm thấy tòa nhà đang rung chuyển.

Cậu bé bất chợt đứng lên, run rẩy nói: “Kính nứt rồi! Chúng ta xuống hầm trú ẩn đi!”

“Anh ơi…” Đôi mắt cô bé đỏ hoe, “Đầu em đau quá.”

“Cố chịu một chút, anh dẫn em đến nơi an toàn!” Nói rồi, cậu kéo cô bé lảo đảo chạy ra ngoài.

An Ngung lập tức đi theo. Vừa ra khỏi cửa, mùi hôi thối và tanh tưởi khiến cậu suýt nôn. Hai đứa trẻ cùng bị thứ mùi này dọa sợ đến mức ngã phịch xuống đất. Chúng cuống cuồng đứng dậy, cậu bé tái mặt: “Sợ thì cứ nhắm mắt lại, đi theo anh!”

Cô bé thút thít nắm tay anh trai, “Vâng!”

An Ngung nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai đứa trẻ. Cậu phải nắm bắt được động thái của chủ nhân màn hình mọi lúc mọi nơi, một khi có chuyện bất ngờ xảy ra, cậu phải kịp thời thoát ra ngoài trước khi đối phương tử vong bằng không có lẽ ý thức cậu sẽ bị giam cầm vĩnh viễn bên trong màn hình đã tắt.

Giờ phút này, quỹ đạo của cặp anh em sinh đôi kia hoàn toàn trùng khít với nhau, cậu tạm thời chưa phân biệt được anh trai hay em gái là chủ màn hình, chỉ có thể bám theo.

Toàn bộ hành lang đều là dân cư khu 34 đã sụp đổ tinh thần. Mọi người bị lũ mối đã xông được vào trong tòa nhà cắn xé, ôm gương mặt bê bết máu quỳ rạp dưới đất khóc lóc, gào thét, mắng chửi.

Bọn họ không ngừng gọi tên người thân đã chết, không màng máu me văng tung tóe và tiếng xương cốt nứt vỡ cứ dộng thật mạnh đầu vào tường hết lần này đến lần khác cho đến khi hộp sọ toác ra, óc tràn ra ngoài.

Một người phụ nữ bưng từng chùm trứng mối lớn dưới đất lên, vừa cười vừa nhét vào miệng mình. Chỉ chốc lát sau, tiếng vù vù đã vang lên trong bụng cô ta. Cô ta thét lên những âm thanh tuyệt vọng mà điên dại, thẳng tay thọc dao vào bụng mình. Lưỡi dao rạch ngang một đường, máu tươi và dịch trứng tanh tưởi cùng bắn tung tóe.

An Ngung chạy ngang qua cô ta, chất bẩn bắn vào mắt. Cảm giác bỏng rát xuất hiện nhưng rồi biến mất khỏi đôi mắt vàng rất nhanh, cảm tưởng như nó chưa bao giờ tồn tại.

Cậu ngoảnh lại, ánh mắt bình tĩnh lướt trên thi thể người phụ nữ, lại thoáng nhìn những con người đang tìm đến cái chết trong tuyệt vọng phía sau lưng.

Khắp nơi đều là người sống, đây không phải ảo ảnh, đây là thảm kịch đang diễn ra trong thế giới khách quan.

Sự can thiệp của thành phố chính khiến Chung Khắc điên cuồng tột độ. Hắn đang lợi dụng trắng trợn đợt dịch bệnh và nạn mối lần này để tra tấn tất cả mọi người.

An Ngung bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng. Cậu không hề dừng bước, tiếp tục đi theo hai đứa trẻ, né tránh những con mối đang kiếm ăn khắp hành lang, giẫm lên xác những người khác, chạy băng băng xuống tầng.

Chắc chắn Chung Khắc đang ở ngay gần đây, xen lẫn giữa những người này.

Một con mối bay sát bên cạnh đứa trẻ, dường như nó có mục tiêu khác nên không hề dừng lại nhưng ngay khoảnh khắc xẹt qua ấy, nó xảo quyệt nhe đôi răng nanh dài như cây giáo của mình ra đâm về phía bé gái. Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cậu bé đẩy em gái ra, xương đòn bên trái bị răng nanh dài đâm thủng, máu tươi phun ra.

Trong phút chốc, ý thức của An Ngung đau nhức như bị va đập mạnh, tầm mắt cũng tối sầm lại.

Cậu bé là chủ nhân của màn hình.

Tình trạng bị tấn công tinh thần lập tức thể hiện ra, cậu bé ôm đầu khóc lớn như đã chìm vào bi thống.

“Anh ơi!” Cô bé khóc nức nở nắm lấy tay cậu bé, tiếp tục cố gắng chạy xuống tầng, “Giờ anh theo em!”

Không ngờ An Ngung cũng bị nọc độc do lũ mối phun ra ăn mòn, cảm giác bỏng rát như lửa thiêu lan tràn khắp lồng ng.ực, con ngươi cũng co rút kịch liệt. Cậu tiếp tục chạy như điên xuống tầng theo hai đứa trẻ, trong lúc chạy cũng không quên lướt mắt quan sát những con người khốn khổ đang lê lết dưới đất.

Cậu và Chung khắc vẫn chưa thăm dò được rõ độ nông sâu của nhau vậy nên hắn ta cũng trù trừ chưa ra tay với chủ nhân màn hình.

Nhưng Lăng Thu từng nói kẻ ác chia làm hai loại, một loại thích náu mình vào trong biển người, giống như một giọt nước giữa lòng biển; Một loại khác lại say mê trình diễn, không bao giờ khống chế được ha.m mu.ốn làm điều ác của bản thân.

Cậu bé đã bị thương, An Ngung không tin Chung Khắc còn nhịn được thêm.

Cơn thịnh nộ lẳng lặng dâng lên trong đôi mắt vàng.

Chỉ cần Chung Khắc dám giở trò với thời gian trước mặt cậu…

Bé gái kiên cường đến bất ngờ, cô bé nhắm tịt mắt chạy xuống tầng vì sợ, vấp ngã vài lần trên cầu thang đến mức mặt mày toàn máu nhưng bước chân chưa bao giờ dừng lại, bàn tay cũng chưa từng buông anh trai mình ra.

Không biết đã xuống bao nhiêu tầng, tiếng khóc của cậu bé dần dần yếu đi. An Ngung đanh mặt, chuyên tâm theo dõi từ phía sau.

Quá trình tấn công tinh thần sắp kết thúc, đây là cơ hội cuối cùng để Chung Khắc lên sân khấu biểu diễn.

Bước chân cô bé chậm dần rồi dừng lại ở một khoảnh sân hiếm hoi không có xác người, nhìn về phía anh trai mình bằng ánh mắt đầy trông mong.

“Anh ơi, anh đỡ hơn chưa?”

Cậu bé không lên tiếng trả lời. Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu hết lần này đến lần khác, hít vào cho bằng hết sức lại chầm chậm thở ra, cuối cùng lồng ng.ực phập phồng dữ dội cũng đã bình tĩnh trở lại.

An Ngung đứng ngay đối diện, yên lặng nhìn cậu bé, bỗng nhiên rùng mình.

Cậu bất chợt nhớ đến nhiệm vụ ở khu 53, khi đó, cậu rơi vào trạng thái căng thẳng tim đập nhanh không chỉ một lần. Trưởng quan đã ôm lấy, thấp giọng an ủi hoặc ghé hẳn vào tai, ôn hòa dạy cậu cách dùng nhịp thở để bình ổn nhịp tim.

Sau này cậu mới biết đó là phương pháp trưởng quan hồi thiếu niên tự lần mò ra được khi phải một mình đối mặt với những di chứng thí nghiệm.

Thì ra ngay từ khi mới gặp nhau, hắn đã hiểu rõ đau khổ của cậu.

Hắn vẫn luôn dẫn dắt cậu bước ra khỏi vùng tăm tối.

Gương mặt cậu bé tái trắng nhưng rõ ràng thần trí đã khôi phục được phần nào. Cậu chậm rãi nắm chặt lấy tay em gái, thều thào: “Không… không… sao… anh không…”

Lời đang nói bỗng ngưng bặt, ánh mắt vừa lấy lại tiêu cự một lần nữa trở nên mờ mịt. Chỉ trong một khoảnh khắc, An Ngung thoát khỏi trạng thái ngơ ngác khó hiểu, run người.

Thời gian bị đặt lại!

Quả nhiên Chung Khắc vẫn ra tay.

Không khí xung quanh hai anh em kia chợt chấn động như vừa nổ mạnh. Ngay lập tức, An Ngung xuất hiện ở vị trí cách đó tận mười mấy tầng, xách một cái xác nữ tóc tai bù xù trong vũng máu lên.

“Cái xác” chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc bết bẩn trượt khỏi gương mặt phù thũng, tím tái, một đôi mắt âm hiểm, lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu với ý cười.

“Mày nhanh thật đấy.”

Giọng Chung Khắc như dán sát bên tai An Ngung mà vang lên.

“Nhưng mày trúng kế rồi, đồ ngu.”

Tim An Ngung hẫng một nhịp, đôi mắt vàng co lại.

Không phải đặt lại thời gian.

Thủng động mạch ở xương đòn mới là vết thương trí mạng của cậu bé! Chung Khắc không hề có ý định cho cậu ta bị tra tấn tinh thần một lần nữa mà lựa chọn cướp luôn khoảng thời gian cuối cùng trước khi chết của cậu bé ngay trong khoảnh khắc đó.

Chủ nhân màn hình đã tử vong.

Thế giới trước mắt An Ngung lập tức chìm vào bóng tối, giọng nói kia vẫn quanh quẩn bên tai cậu, khẽ bật cười khi cảm nhận được sự hoảng sợ của cậu, “Vĩnh viễn ở lại đây đi, tao sẽ sang màn hình khác.”

Trong phút chốc, cảm giác nhục nhã đục khoét tâm trí An Ngung. Dường như có thứ gì đó đang vỡ ra từ trong ý thức của cậu, thế giới tăm tối bất chợt im lìm trong khoảnh khắc.

An Ngung còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong khoảnh khắc ấy nhưng bản năng đã khiến cậu kịp thời nắm lấy cơ hội mong manh kia, ý thức lập tức thoát ra khỏi thời không đó.

“Góc! Góc!”

“Góc! Góc! Trả lời đi!”

“Sức mạnh tinh thần của cậu đang dao động!”

“Ninh! Bảo vệ cậu ấy bằng mọi giá!”

“Góc!”

Những tiếng gọi hoảng loạn rít lên trong tai nghe, An Ngung mở choàng mắt, thở hổn hển.

Giờ phút này, cậu đang nằm dưới đất, trước mắt toàn là bướm Morpho xanh bay dập dờn, sức mạnh từ bươm bướm tản ra, lượn lờ xung quanh cậu thành những gợn sóng yên ả màu lam tím.

Một con bướm Morpho trắng rất to đậu trên ngực cậu, thong thả vỗ đôi cánh.

Đôi mắt vàng thoáng ngơ ngác, tiếng gọi gấp gáp trong tai nghe đã biến mất, cậu được chuyển sang một kênh liên lạc riêng.

“An Ngung?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, “Tỉnh rồi?”

Giọng trưởng quan nghe vẫn vững vàng như vậy.

“Vâng…” An Ngung cảm thấy rất yên tâm. Cậu nhắm mắt lại, hít sâu, yếu ớt nói: “Tôi vẫn ổn, xin ngài cứ yên tâm.”

Luật ngồi trước màn hình ở thành phố chính chầm chậm buông bàn tay đang siết chặt ra, lẳng lặng thở phào một hơi.

“Đừng lo.” Hắn ôn hòa nói, “Chỉ số sự sống của cậu vẫn ở ngưỡng tối đa. Sau khi ý thức của cậu vào trong thời không của màn hình, bướm Morpho trắng vẫn luôn chờ sẵn nhưng chỉ số sự sống của cậu chưa từng dao động. Xem ra bất kể cậu gặp phải chuyện gì trong đó, cơ thể cậu ở thế giới khách quan đều không bị tổn thương.”

An Ngung vô tức nhếch môi, “Vâng.”

Trưởng quan luôn hiểu cậu bận tâm điều gì nhất.

Tần Tri Luật nói tiếp: “Nhưng vừa rồi sức mạnh tinh thần của cậu bỗng nhiên giảm xuống 10%. Yên tâm, hiện giờ nó đã hồi phục.”

An Ngung ngơ ngác, “Sức mạnh tinh thần? Sức mạnh tinh thần của tôi bị tấn công?”

“Đúng vậy.” Tần Tri Luật thoáng dừng lại, thấp giọng nói: “Nhưng rất khó nói sự tấn công đó rốt cuộc đến từ nguyên nhân bên ngoài hay bên trong.”

An Ngung không hiểu lắm, cậu ngơ ngác nhìn những con bướm xanh đang bay quanh mình, lẩm bẩm: “Vậy… là Ninh đã hồi cho tôi…”

“Không.” Tần Tri Luật lập tức phủ nhận. Hắn nhẹ nhàng click chuột, xem video tua chậm cho Đại Não gửi tới, “Sức mạnh tinh thần của cậu giảm xuống quá đột ngột, Ninh phản ứng chậm khoảng 1 giây. Trước khi bướm Morpho xanh được thả ra, chỉ số của cậu đã quay trở lại 100%, cậu đã tự hồi phục.”

Hai mắt An Ngung mờ mịt hệt như quay trở lại trạng thái hồi mới gặp Tần Tri Luật.

Cậu ngồi dậy, chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra bên trong màn hình.

Đầu Lĩnh và các nghiên cứu viên của Đại Não lập tức châu đầu thảo luận. An Ngung lắng nghe, điều khiến thành phố chính khủng hoảng nhất thực ra không phải Chung Khắc mà là tình huống đáng sợ khi cậu suýt chút nữa bị giam cầm vĩnh viễn trong thời không của người đã chết và sự thay đổi bất thường về sức mạnh tinh thần của cậu.

Nghe một lát, cậu bị Tần Tri Luật gọi về kênh liên lạc riêng.

“Cậu biết Happy Rhino Animation không?” Tần Tri Luật hỏi một câu vô cùng đột ngột.

An Ngung ngẩn ra mất mấy giây, “Happy gì cơ ạ?”

“Công ty làm ra “Nhà trẻ siêu biến dị”.”

An Ngung mù tịt: “Thành thật xin lỗi, tôi chưa nghe đến bao giờ, bọn họ làm sao vậy?”

Tần Tri Luật nói như đang nói chuyện phiếm: “Tổ sản xuất chính bị điên rồi, trong tập mới nhất vừa được công bố 2 tiếng trước, bọn họ bất thình lình tạo CP cho thỏ An.”

An Ngung phản ứng rất chậm, “Trưởng quan, CP là gì?”

Tần Tri Luật trầm ngâm “Hm” một tiếng, dịu giọng giải thích, “Chính là đối tượng mà hai người kiên định lựa chọn, vị thế tương đương, thấu hiểu, bảo vệ nhau. Bọn họ sẽ cùng ăn cơm, cùng đi ngủ, bầu bạn với đối phương cho đến lúc chết.”

An Ngung cẩn thận tiêu hóa nội dung đó một lát, “Ồ, trưởng quan, Lăng Thu gọi nó là vợ chồng.”

Lăng Thu còn khẳng định rằng tên dân đen mang bộ gen thấp kém như cậu đã mất quyền lựa chọn đối tượng kết hôn.

“… Gọi là gì cũng được.” Tần Tri Luật không biết phải nói sao, “Bọn họ thêm cho thỏ An một đối tượng như vậy, là một người bạch tuộc.”

“Ồ…” An Ngung vẫn lơ ma lơ mơ, “Chuyện này có vấn đề gì sao?”

“Vì Tháp Đen vô cùng tin rằng thỏ An có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với cậu, bất kỳ thay đổi quan trọng nào xung quanh nhân vật đó đều có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí cậu vậy nên họ đang đàm phán với công ty hoạt hình. Thế nhưng người sản xuất lại cực kỳ kiên định, khẳng định chắc nịch rằng bản thân sức mạnh siêu nhiên chỉ điểm, chi tiết này chắc chắn sẽ giúp bộ phim bùng nổ hơn nữa.”

An Ngung nhíu mày trầm tư một hồi, nghĩ mãi không hiểu tại sao trưởng quan lại đề cập tới chuyện này.

Liên quan gì đến nhiệm vụ cơ chứ?

Tần Tri Luật bỗng cười cười, “Khoảnh khắc vừa tỉnh lại, cảm xúc phẫn nộ gần như đè ép cậu đến mức sụp đổ. Tôi chỉ kể chút chuyện phiếm cho cậu nghe thôi, giờ đã thả lỏng hơn chưa?”

Phẫn nộ…

An Ngung lập tức thu cảm xúc đó lại, úp mặt vào lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Đúng vậy thưa trưởng quan. Bị hắn đùa bỡn khiến tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Có một khoảnh khắc, tôi gần như không khống chế nổi sự phẫn nộ. Không phải thứ nằm sâu trong tâm trí tôi phẫn nộ mà là chính bản thân tôi.”

Cậu dừng lại, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe rõ nói tiếp: “Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không thể thoát ra, may mà trong thời khắc cuối cùng, hình như thời gian đã ngưng đọng một tích tắc. Tôi chớp lấy cơ hội kia, tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng thực ra trước đó tôi vẫn luôn chủ động thử đánh thức thứ nằm sâu trong tâm trí mình, hy vọng thần có thể cứu tôi.”

Tần Tri Luật bình tĩnh hỏi, “Có thành công không?”

“Không.” An Ngung thấp giọng thì thào, “Hồi trước tôi muốn cố gắng áp chế thần thoát ra nhưng lần này tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của thần.”

Nói xong, cậu lẳng lặng chờ trưởng quan trả lời nhưng Tần Tri Luật lại không nói gì. Sau vài giây im lặng, hắn bất chợt quay lại chủ đề trước đó, “Nếu nhất định phải tạo CP cho thỏ An, người bạch tuộc đúng là lựa chọn không tồi, dù sao cậu cũng có vẻ rất thích bạch tuộc. Tôi sẽ khuyên Tháp Đen chấp nhận sự thay đổi này.”

An Ngung lại ngơ ngác. Trong lúc kinh ngạc, cậu chợt nghe thấy tiếng hét thảng thốt.

Bươm bướm xanh biến mất, An và Ninh trợn tròn mắt nhìn vào màn hình trung tâm.

Viêm đang nói chuyện với Lumen cũng ngừng lại, lạnh lùng nhìn về phía đó.

Thời gian tích lũy được hiển thị trên màn hình trung tâm bỗng tăng vọt lên.

An Ngung nói: “Chung Khắc lại tăng cường việc cướp đoạt thời gian của người dân khu 34. Với những người chắc chắn sẽ chết, hắn không reset đau khổ của họ nữa mà thẳng tay đẩy cái chết tới nhanh hơn.”

Lumen lại đưa lưng về phía cậu, chậm rãi lắc đầu, “Hình như không hoàn toàn là như vậy.”

Ninh hoang mang nhíu mày, “Thực ra sau khi cậu vào trong màn hình, tốc độ tích lũy thời gian đã liên tục tăng lên, điều cậu nói, chúng tôi đã nhận ra rồi. Nhưng lần này nhanh hơn trước đó rất nhiều. Khu 34… thật sự có nhiều người đến vậy sao?”

Lòng An Ngung chùng xuống, một dự cảm không lành bỗng xuất hiện.

Trong kênh liên lạc chung ồn ào, một quyết sách viên của Đầu Lĩnh bỗng kêu lên: “Khẩn! Khu 02 báo cáo bất thường, 3 bệnh nhân đang cấp cứu bất chợt hộc máu chết tươi, không phù hợp với bệnh lý đang mắc. Khu 02 nghi ngờ có hiện tượng biến dị mới!”

Gần như đồng thời, một người khác cũng báo cáo: “Bảo tàng hạt giống thực vật bất thường! Vài phút trước, thực vật mới nảy mầm không lâu đồng loạt phát triển đến giai đoạn kết trái, Nho và Phong đã xuất phát điều tra!”

“Khu 25 báo cáo tình trạng tử vong bất thường tương tự!”

“Khu 18 báo cáo bất thường!”

“Khu bình đẳng thông báo bất thường!”

“Molly bất ngờ công bố thông tin trên mạng xã hội! Cô ta vốn đang thử vận hành chức năng giám sát tuổi thọ nhưng chỉ tiêu s.inh lý của các đối tượng thí nghiệm bỗng nhiên thay đổi, tuổi thọ dự kiến giám xuống từ vài ngày đến vài tháng!”

Giữa những âm thanh hỗn loạn, một tiếng cảnh báo chói tai mà kỳ lạ bỗng vang lên.

“Là thiết bị thông tin của tôi.” Tần Tri Luật cầm thiết bị thông tin lên nhìn qua rồi mới nói tiếp: “Kazama Takashi Sakai báo cáo bọn họ vừa hoàn thành nhiệm vụ.”

Có người trong Tháp Nhọn hoang mang hỏi: “Vậy tại sao lại là tiếng cảnh báo này? Đây chẳng phải là chuông cảnh báo chỉ vang lên khi sức mạnh tinh thần của một Người Giữ Trật Tự nào đó cạn kiệt thôi sao?”

Tần Tri Luật trầm giọng “Ừ” một tiếng, “Trong báo cáo, Kazama viết rằng Slade đã bị tấn công tinh thần rất nặng trong nhiệm vụ này. May mà khi nhiệm vụ kết thúc, sức mạnh tinh thần của cậu ta vẫn còn 49% đồng thời cũng có xu hướng ổn định lại, có thể chờ Người Giữ Trật Tự có khả năng chữa trị tinh thần tới trợ giúp nhưng…”

Hắn tạm dừng hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Vừa rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, sức mạnh tinh thần của cậu ta tụt thẳng xuống 29%.”

Kênh liên lạc lặng thinh.

Trong đài kiểm soát thời gian cũng chìm vào im lặng, ngay cả tiếng kim đồng hồ quay gây nhiễu loạn tinh thần người ta cũng như đình trệ. Viêm sầm mặt, trông cực kỳ đáng sợ. Ninh và Lumen ngơ ngác ngẩng đầu nhìn con số vẫn đang liên tục tăng lên trong màn hình trung tâm. An mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng cởi mũ áo ra, cúi đầu bi ai.

Tần Tri Luật trầm giọng: “Các vị ở Tháp Nhọn, rất đáng tiếc, chúng ta đã mất đi Slade. Kazama đã đồng hành cùng cậu ta trong hàng trăm nhiệm vụ, sau khi cậu ta mất lý trí, cũng chính Kazama đã tự tay giải thoát.”

Slade, xếp hạng 18 trên Thang Trời, cấp dưới là vài trăm Người Giữ Trật Tự có loại hình gen tương tự.

Tuy tính cách gã âm độc nhưng trên hành trình chống cự lại biến dị của loài người, gã thực sự là một đồng đội khiến người khác phải tôn kính. Bản ghi hình chiến đấu của gã gần như được tất cả những Người Giữ Trật Tự khác xem xét, nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ.

Có tiếng khóc truyền tới từ Đầu Lĩnh và Đại Não, từng câu báo cáo tình hình bất thường cũng đang cố gắng nén lại sự run rẩy.

Chỉ riêng Tháp Nhọn vẫn hoàn toàn yên lặng. Dù cho hàng nghìn Người Giữ Trật Tự đều đang đức trước màn hình nhưng không một ai phát ra âm thành gì đối với tin dữ ấy.

An Ngung vẫn giữ nhịp thở đều đều và nét mặt bình tĩnh.

Dường như trong đôi mắt vàng kia không có một chút cảm xúc nào, thậm chí cậu còn cúi đầu, chỉnh lại góc áo xộc xệch lúc ngã xuống.

Thiết bị thông tin cho thấy chỉ số sự sống và sức mạnh tinh thần của cậu đều đang ở ngưỡng tối đa. Cậu chọc nhẹ vào người bạch tuộc tí hon. Người bạch tuộc tạm dừng công việc, yên lặng đứng đó chia buồn.

Một lúc lâu sau, Viêm lên tiếng: “Mỗi một Người Giữ Trật Tự chắc chắn và đương nhiên phải tiến về phía cái chết nhằm ngăn cản bàn cát lật úp. Nhưng…”

An Ngung bất thình lình ngẩng lên, “Nhưng không thể bị kẻ trộm thời gian tùy ý giết chóc, chết trong nhục nhã.”

Hồi mới tới thành phố chính, Tưởng Kiêu từng hỏi cậu đầy mỉa mai rằng cậu không có sĩ diện hay sao.

Trước ngày hôm nay, quả thật cậu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ.

Nhưng giờ phút này thì khác, cậu cảm thấy xấu hổ vì sự bất lực của bản thân, cảm thấy phẫn nộ vì không thể bảo vệ đồng đội từng kề vai chiến đấu.

An Ngung từ tốn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua vô số màn hình nằm xung quanh.

Không gian bất quy tắc này đang mở rộng cực kỳ nhanh, hàng loạt màn hình mới xuất hiện. Phạm vi khống chế của Chung Khắc đã vượt ra khỏi khu 34, hắn đang vươn tay ra khắp xung quanh, hướng về thành phố chính, thậm chí nhắm vào những Người Giữ Trật Tự rải rác ở khắp mọi nơi.

Tiếng báo cáo đầy đau đớn của nhà khoa học ở Đại Não vang lên trong tai nghe.

“Thưa các vị, ngay lúc này khu 34 bất hạnh đụng độ với đợt dịch bệnh và đội quân sinh vật biến dị nghiêm trọng nhất. Hàng chục triệu sinh mạng mất đi đang giúp năng lực điều khiển thời gian của Chung Khắc mạnh lên vô hạn.

Chúng ta đều biết rằng thời gian chỉ là công cụ để con người lượng hóa quá trình entropy tăng lên. Trong phạm trù nhân thức của sinh vật ở thế giới 3 chiều, nó không thể được thực thể hóa, cũng cực kỳ khó để khống chế. Đứng trước thời gian, mọi khoa học kỹ thuật của nhân loại đều không là gì vậy nên chỉ cần đủ mạnh, siêu dị thể có năng lực điều khiển thời gian có thể phớt lờ sự ngăn cản của mái vòm, vươn tay ra phạm vi toàn thế giới mà không bị bất kỳ điều gì cản trở.

Thời gian của tất cả mọi người sẽ trở thành chất dinh dưỡng của Chung Khắc, bị cướp đoạt về đài kiểm soát, mặc cho hắn phung phí. Trước khi sinh vật biến dị tuyệt diệt nhân loại, giờ khắc này, con người phải đối mặt với uy hiếp thời gian sụp đổ trước.

Thời gian của nhân loại đang chao đảo.”

Nỗi khiếp đảm vượt qua không gian, bao trùm lên đỉnh đầu mỗi người.

Những thứ trừu tượng luôn khí người ta sợ hãi, vì không cách gì chống lại, cũng vì không thể dự đoán.

Tổng Lĩnh kiên định lên tiếng: “Những Người Giữ Trật Tự đang có mặt tại khu 34, xin hãy bằng mọi giá dốc hết sức bắt được Chung Khắc, ngăn cản hắn làm xằng làm bậy!”

Cùng lúc đó, hàng loạt báo cáo tình huống bất thường lại đổ về.

“Tổng Lĩnh! Đồng hồ điện tử lại gặp lỗi, thời gian hiển thị đang dao động một cách bất quy tắc!”

“Molly một lần nữa báo động toàn thể nhân loại, cô ta công khai livestream, thề rằng chuyện lần này không phải do lỗi máy chủ!”

“Quần chúng đã bắt đầu chú ý đến chuyện này, đủ mọi ngôn luận đang truyền bá khắp mạng xã hội. Người dân hỗn loạn có thể gây ra bạo loạn không thể biết trước!”

Hơn trăm thành phố “mồi”, vô số người vô tội đều bắt đầu trải qua hỗn loạn thời gian kỳ quái.

Đau khổ bị lặp lại, vui tươi bị cướp mất, người vốn có thể được cứu bất thình lình chạm vào cái chết.

Tổng Lĩnh trầm giọng nói: “Hắn đang thị uy với loài người.”

Cùng lúc đó, một loạt màn hình xung quanh An Ngung bắt đầu tua ngược nhanh chóng, cùng với những hạt nhiễu, nụ cười âm hiểm của Chung Khắc nhanh chóng cắt qua những chiếc màn hình với tốc độ cực kỳ nhanh, gần như khiến người ta sinh ra ảo giác rằng hắn đang đồng thời xuất hiện ở tất cả các màn hình.

An Ngung nhìn thẳng vào hắn qua màn hình, đôi mắt vàng không hề dao động, ngay cả con ngươi co rút không khác gì ngày thường, không hề có những chấn động kịch liệt giống như lần bùng nổ trước.

Sự phẫn nộ của cậu rất tĩnh lặng, giằng co với kẻ ti tiện ở một thời không xa xôi.

Trong tai nghe, Tần Tri Luật bỗng lên tiếng: “Tuy không biết tại sao sức mạnh tinh thần của cậu bỗng nhiên lại dao động nhưng cậu không cảm nhận được thứ kia có lẽ là vì cậu đang dung hợp với thần.”

An Ngung thoáng sửng sốt: “Dung hợp?”

“Từ khu 53 cho tới hiện tại, thần vẫn liên tục thức tỉnh còn cậu vẫn liên tục tiếp nhận. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, không cần phải vạch rõ giới hạn với thần, thần chính là một phần bị đè nén của cậu, cậu và thần vốn không nên đối đầu nhau.”

“Đừng nghi ngờ, thứ giúp cậu thoát chết trong khoảnh khắc đó chính là sức mạnh mới vừa được kích hoạt ở cậu.”

“Ngưng đọng thời gian.”

An Ngung hít sâu một hơi, từ tốn nói từng chữ.

“Trưởng quan.” Cậu nhìn chằm chằm hàng nghìn màn hình đang cùng rơi vào hỗn loạn kia, khẽ nói: “Thành thật xin lỗi vì trước đó đã thất thủ nhưng xin hãy cho tôi thử một lần nữa.”

“Ừ.” Tần Tri Luật bình thản nói, “Làm đi.”

Gương mặt Chung Khắc chớp tắt trên vô số màn hình, khiến tất cả mọi người đang đứng trước đài khống chế và trước màn hình ở thành phố chính rơi vào hỗn loạn.

Chỉ riêng An Ngung vẫn nhìn không chớp mắt vào những màn hình kia. Nhìn một hồi, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Thời gian và không gian có phương thức diễn dịch đặc biệt của riêng chúng.

Ban đầu, đây là điều trưởng quan nói cho cậu biết nhưng có vẻ như cậu càng ngày càng thấu hiểu nó.

Vài giây sau, An Ngung mở mắt ra, nhìn thẳng vào một màn hình nằm tít trong góc. Gần như đồng thời, màn hình vốn đang bình thường ấy lập tức rơi vào hỗn loạn. Không gian dao động, trong phút chốc, An Ngung xuất hiện ngay tại đó, để ý thức mình xâm nhập vào trong không một chút do dự.


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 31 – Sự nghênh đón của cậu

Lần mà con người tiếp cận gần với thần nhất là khi thấy thần thất bại.

Tận mắt chứng kiến thần bị sinh vật đê tiện dưới đáy vực giẫm đạp, bỡn cợt, đay nghiến.

Cảm nhận cơn thịnh nộ lặng lẽ mà khổng lồ của thần.

Cũng thành kính chờ đợi thần thức tỉnh.

Rất lâu về sau mọi người mới hiểu được rằng thần linh không gì không làm được cũng rất khó để đem lòng yêu thương những con kiến nhỏ nhoi.

Thần sở dĩ giáng thế là vì có một tồn tại nhỏ bé, yếu ớt khác.

Người ấy dùng cơ thể tầm thường của mình can đảm tiếp nhận.

Dùng niềm tin được ăn cả ngã về không dốc toàn lực nghênh đón.

Vậy nên thần đã tới.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.