Một trận tuyết hoặc một chiếc bánh mì mềm có thể trông thấy bất cứ lúc nào.
“Đang nghĩ gì à?”
Cuối cùng Tần Tri Luật cũng ngoảnh lại nhìn An Ngung. Đôi mắt quen thuộc kia đã thay đổi, tròng đen mở rộng choán kín cả hốc mắt, màu đen rục rịch từ sâu thẳm bên trong như ẩn chứa vực sâu có thể nuốt chửng vạn vật.
An Ngung chỉ nhìn giây lát rồi cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Trưởng quan, tôi giống như chiếc bánh mì mềm của ngài sao?”
Có vẻ Tần Tri Luật không hiểu nhưng hắn không cố gắng đào sâu tìm hiểu. Gân xanh gồ lên trên trán hắn, mạch máu dưới da cũng phập phồng theo từng nhịp tim đập, cố gắng giữ vững lí trí con người đã tiêu tốn toàn bộ tinh thần hắn.
“Đương nhiên rồi.” Hắn chăm chú nhìn An Ngung, trả lời. “Tôi đã nói từ lâu rồi, từ đầu đến cuối, cậu chỉ là một chiếc bánh mì. Thế giới khổng lồ, hỗn tạp này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, chỉ là cậu… vừa khéo bị tôi sở hữu.”
Dường như dòng chảy màu đen trong đôi mắt kia vừa có một thoáng dừng lại. Hắn hơi nhíu mày, đánh giá An Ngung: “Giọng cậu khác quá. Có lẽ tôi không cố gắng được thêm quá lâu nữa đâu, các giác quan đã bắt đầu tê liệt, nghe cậu nói chuyện mà cứ như nghe ai nói vậy, cảm giác như đã từng nghe ở đâu đó.”
“Tôi bị cảm.” An Ngung vội nói, “Không phải vấn đề ở ngài đâu.”
“Vậy sao.”
Tần Tri Luật gọi cậu lại gần, bàn tay chạm lên vầng trán nóng rực của cậu, một lúc lâu sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762962/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.