Mưa liên tục gần một tuần, sau đó trời mới quang đãng dần.
Hôm nay, Giang Vân Ý thức dậy, bên cạnh đã không còn ai, cậu mặc áo khoác
rồi đi giày như mọi ngày rồi mới tìm người, sân trước, sân sau đều không thấy
ai, chỉ thấy dây phơi treo quần áo mặc hôm qua đã được giặt sạch, ra cổng lượn
một vòng, đến đường nhỏ mới thấy Phó Nham Phong ngồi bên một xô nước,
đang lau xe.
Bạt bị gió thổi, nửa đầu xe toàn bùn là bùn.
Sau cơn mưa, đường đất lầy lội, hiện tại nước rút đi để lại từng khối đất gồ ghề
đi lại khó khăn.
Giang Vân Ý vừa tới gần Phó Nham Phong đã bị đuổi đi, đến khi đánh răng rửa
mặt mặc quần áo xong xuôi theo lời anh mới quay lại. Phó Nham Phong đã rửa
xe xong, hiện tại đang quét lá rụng dính bùn dính chặt vào sân, Giang Vân Ý
vừa đi ra lại bị đuổi vào ăn bữa sáng.
“Anh, anh, anh…” Giang Vân Ý với cọng tóc chổng ngược chạy lại gần Phó
Nham Phong, chống nạnh, “Anh không cho em ở cùng!”
Phó Nham Phong quay đầu liếc cậu: “Không phải không cho em ở cùng.”
“Anh toàn đuổi em thôi, bây giờ lại định đi không nói nói một tiếng chứ gì.”
Giang Vân Ý ấm ức, lén nhìn bao tải trong tay Phó Nham Phong, “Anh làm gì
đấy, bán hàng mà không gọi em.”
Giang Vân Ý vẫn tự trách mấy áo thun lần trước không bán được, dừng bước,
đứng phía sau mím môi: “Em biết rồi, anh đi bán quần áo, em không gây thêm
phiền phức nữa.”
Phó Nham Phong sắp ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-va-thung-lung-ha-khuyet/2279762/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.