Mùng một, Phó Nham Phong lái xe đưa Ngô Văn Hà về nhà mẹ đẻ – tức nhà bà
ngoại anh. Mấy năm qua hoàn cảnh gia đình không ổn định, sức khỏe Ngô Văn
Hà lại không tốt nên nhiều năm rồi không về quê. Con gái gả chồng như bát
nước đổ đi, sau khi ông ngoại mất, dê bò trong nhà đều chia cho hai bác trai.
Lần này Ngô Văn Hà về, bà ngoại tám mươi ba tuổi sống trong một căn phòng
đơn gần chuồng lợn nhà bác cả, đã không nhớ được ai, nằm trên giường kéo tay
Ngô Văn Hà, hỏi có phải Văn Hà không, Ngô Văn Hà còn chưa kịp trả lời thì
nghe bà cụ nói tiếp: “Lần sau nhớ dặn Văn Hà về thăm bác.”
Bác cả không giữ bà ở lại, tới nhà bác hai, bác gái bảo bác trai không có ở nhà,
cũng không giữ bọn họ, Phó Nham Phong đưa bà về, đường đi hơn một trăm
cây số, năm tiếng đồng hồ, khoảng cách này đối với người địa phương là quá
xa, xa đến nỗi trên đường về, Ngô Văn Hà lau nước mắt nói sợ đây là lần cuối
cùng nhìn thấy bà ngoại Phó Nham Phong.
Ngô Văn Hà: “Sức khỏe của mẹ năm sau kém hơn năm trước, không biết có
chống đỡ được đến lúc con kết hôn sinh con không.”
Dù không quen Giang Vân Ý, Phó Nham Phong vẫn luôn cảm thấy kết hôn rất
phiền toái, càng không chấp nhận nổi việc hai người miễn cưỡng ở bên nhau chỉ
vì sinh một đứa con.
Ngô Văn Hà thời trẻ mãi không có bầu nên mới bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà,
về sau mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-va-thung-lung-ha-khuyet/2279780/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.