Mùng một, Phó Nham Phong lái xe đưa Ngô Văn Hà về nhà mẹ đẻ – tức nhà bà ngoại anh. Mấy năm qua hoàn cảnh gia đình không ổn định, sức khỏe Ngô Văn Hà lại không tốt nên nhiều năm rồi không về quê. Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, sau khi ông ngoại mất, dê bò trong nhà đều chia cho hai bác trai. Lần này Ngô Văn Hà về, bà ngoại tám mươi ba tuổi sống trong một căn phòng đơn gần chuồng lợn nhà bác cả, đã không nhớ được ai, nằm trên giường kéo tay Ngô Văn Hà, hỏi có phải Văn Hà không, Ngô Văn Hà còn chưa kịp trả lời thì nghe bà cụ nói tiếp: “Lần sau nhớ dặn Văn Hà về thăm bác.” Bác cả không giữ bà ở lại, tới nhà bác hai, bác gái bảo bác trai không có ở nhà, cũng không giữ bọn họ, Phó Nham Phong đưa bà về, đường đi hơn một trăm cây số, năm tiếng đồng hồ, khoảng cách này đối với người địa phương là quá xa, xa đến nỗi trên đường về, Ngô Văn Hà lau nước mắt nói sợ đây là lần cuối cùng nhìn thấy bà ngoại Phó Nham Phong. Ngô Văn Hà: “Sức khỏe của mẹ năm sau kém hơn năm trước, không biết có chống đỡ được đến lúc con kết hôn sinh con không.” Dù không quen Giang Vân Ý, Phó Nham Phong vẫn luôn cảm thấy kết hôn rất phiền toái, càng không chấp nhận nổi việc hai người miễn cưỡng ở bên nhau chỉ vì sinh một đứa con. Ngô Văn Hà thời trẻ mãi không có bầu nên mới bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, về sau mới lấy ba Phó Nham Phong, trước khi sinh Phó Nham Phong thì đã sinh non hai lần, sinh Phó Nham Phong xong thì sức khỏe giảm sút, bệnh vặt đến bệnh nặng không ngừng, hai năm trước bị đột quỵ, nếu không phải hôm ấy anh ở nhà phát hiện kịp thời thì chưa chắc đã giữ được tính mạng. Mùng hai, Giang Vân Ý đã sang chơi, Phó Nham Phong ở sân sau, nghe thấy tiếng chuông tinh tinh tang tang của xe đạp từ xa. Sau đó, anh nghe thấy tiếng hô vang dội của ai kia: “Dì ơi, chúc mừng năm mới!” Năm phút sau, Giang Vân Ý đi ra cửa sau, vừa lúc Phó Nham Phong đang rửa sân, vô ý đổ xô nước về phía chân cậu. “A a a a….” Giang Vân Ý nhảy sang bên cạnh, “Có người, có người, có người nha.” Phó Nham Phong quay đầu: “Còn sớm, ăn tết mà không ở nhà ngủ thêm một lát?” “Em quen dậy sớm rồi.” Giang Vân Ý lại gần anh, cười tươi, “Chúc mừng năm mới.” Giang Vân Ý mặc áo khoác mới, quần và giày cũ, còn Phó Nham Phong cả người toàn đồ cũ, Giang Vân Ý túm áo anh, nói thầm: “Sao anh không mặc áo mới?’ Giang Vân Ý nhớ năm ngoái đi mua đồ tết cùng anh, bọn họ dừng ở quán ven đường chọn cho anh một chiếc áo khoác. “Đi đâu mới mặc.” Hôm qua Phó Nham Phong mặc áo mới rồi, anh không muốn ở nhà làm lụng vẫn mặc, hỏng hết áo. Áo Giang Vân Ý mặc là năm ngoái cô lên thị trấn mua cho, một chiếc áo khoác khóa kéo với mẫu mã và kiểu dáng đơn giản, mặc trên người Giang Vân Ý cũng không khó coi. Đúng là lụa đẹp vì người, giống như quần áo Phó Nham Phong không khác đàn ông trong thôn là bao nhưng cậu vẫn cảm thấy anh đẹp, đẹp nhất luôn. “Cứ chạy sang đây mà người nhà không ý kiến gì à?” Phó Nham Phong hỏi. “Nếu anh không bảo mùng một phải về nhà bà ngoại thì hôm qua em đã sang rồi.” Giang Vân Ý đáp. Hôm qua Phó Bình Khôn đưa vợ và con trai mới đầy tháng về, Lưu Hiền Trân cười không ngậm được miệng, gia đình hòa thuận vui vẻ, Giang Vân Ý không thích xen vào gia đình người khác nhưng ban ngày phòng cậu không thể đóng bởi là phòng chứa đồ, vậy nên mùng một cậu đã đạp xe lên thị trấn chơi. Lần này Phó Bình Khôn về không hỏi thành thích của Giang Vân Ý, cũng không hỏi gì khác, chỉ bảo không được học thói hư tật xấu làm mất mặt cả nhà. Giang Vân Ý biết mình trong lòng Phó Bình Khôn như viên kẹo mạch nha kéo mãi không đứt, dù cho chính viên kẹo mạch nha cũng muốn tự dứt áo ra đi. Phó Nham Phong nhìn dáng vẻ thiếu niên cúi đầu như suy tư gì đó nên hỏi hôm qua cậu làm những gì. Giang Vân Ý nghe vậy thì ngẩng đầu, hình như mới hoàn hồn, nhét tay vào túi sờ soạng, “Ở nhà ăn kẹo.” Giang Vân Ý xòe tay trước mặt anh, lòng bàn tay có năm viên kẹo mạch nha, mỗi viên được bọc trong giấy bóng kính, có thể lấy lớp mè trắng bọc ngoài viên kẹo. Phó Nham Phong lấy một viên, Giang Vân Ý nhét hết mấy viên còn lại vào túi áo anh, sau đó lấy một bao lì xì trong túi quần, cẩn thận mở ra: “Lúc nãy dì mừng tuổi em…” Tối hôm qua Phó Nham Phong nhìn Ngô Văn Hà tìm bao lì xì rất lâu không dùng tới còn cảm thấy khó hiểu, dù sao từ khi anh mười lăm tuổi, đến tận bây giờ chưa từng được nhận một bao lì xì nào, hôm nay mới biết bà chuẩn bị cho Giang Vân Ý. Giang Vân Ý lén nhìn vào trong, bật thốt lên: “Năm mươi!” Sau đó vội vàng nhét lì xì vào túi như thể chậm một giây là sẽ bị ai đó thu mất. Phó Bình Khôn mừng tuổi cậu năm trăm tệ, trong lòng Giang Vân Ý, năm trăm tệ ấy còn không bằng năm mươi tệ này, càng đừng nói cuối cùng còn bị Lưu Hiền Trân tịch thu bốn trăm. “Năm mươi?” Phó Nham Phong bật cười. Giang Vân Ý: “Anh, anh cười gì?” Phó Nham Phong nhớ mười năm trước mình nhận lì xì chỉ có năm tệ, không ngờ mười năm sau đã tăng gấp mười. “Anh lén nói với em đi…” Giang Vân Ý ghé vào tai anh, “Dì cho anh bao nhiêu?” Phó Nham Phong cảm thấy dáng vẻ thiếu niên bí mật bàn về tiền mừng tuổi rất thú vị, vì thế phối hợp hạ giọng: “Năm trăm.” Giang Vân Ý trừng mắt vài giây, thấy Phó Nham Phong cong môi mới nhận ra mình bị lừa: “Em… Em… Em còn tưởng thật.” “Ngốc à, mẹ tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Phó Nham Phong xoa đầu cậu, “Với chỉ số thông minh thế này, em thi đại học thực sự không thành vấn đề chứ?” Giang Vân Ý chợt rầu rĩ: “Ai biết có phải tiền vốn lấy vợ cho anh…” “Tiền vốn lấy vợ?” Phó Nham Phong hứng thú, “Với năm trăm tệ thì ai theo tôi?” Phó Nham Phong cười không ngừng, Giang Vân Ý giận dỗi ra ghế ngồi không để ý đến anh nữa. Mặc kệ anh bận rộn trong sân, Giang Vân Ý chạy đến bên cạnh, lấy hết kẹo trong túi anh nhét lại vào túi mình, vừa nhét vừa dỗi: “Không cho anh ăn nữa, em ăn một mình!” ~Hết chương 17~
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn! Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]