Ngày hôm sau sau khi hôn lễ kết thúc, Chu Biệt Hạc và Diệp Thanh Lan tổ chức một bữa tiệc cảm tạ nhỏ, mời người thân và bạn bè thân thiết đã giúp đỡ trong thời gian diễn ra hôn lễ.
Tiệc cảm tạ xong, hai người bay đến Rome vào buổi chiều cùng ngày, chính thức bắt đầu chuyến đi trăng mật.
Kết hôn còn mệt hơn đi làm, trên máy bay, Diệp Thanh Lan gối lên đùi Chu Biệt Hạc để bù giấc, mái tóc dài phủ đầy lên đầu gối anh, khoang hạng nhất rộng rãi và yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, ngoài bản nhạc êm dịu ru ngủ thì chỉ còn tiếng sột soạt khi Chu Biệt Hạc lật giấy, thứ tiếng ồn trắng khe khẽ.
Cô buồn ngủ đến mức không chịu nổi, không biết đã ngủ bao lâu, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, chiếc chăn trượt khỏi người, động tĩnh làm đánh thức Chu Biệt Hạc đang chợp mắt nông, lòng bàn tay anh vô thức đặt lên tóc cô, giọng hơi khàn khàn: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm...” Diệp Thanh Lan ngái ngủ mở mắt, “Anh chưa ngủ à?”
“Anh không ngủ trên máy bay.”
Chu Biệt Hạc vừa nói vừa gọi tiếp viên xin một cốc nước.
Diệp Thanh Lan làm ẩm cổ họng, kéo tấm che cửa sổ lên, đường chân trời đang ở khoảnh khắc giao hòa sáng tối, biển mây liên miên bị xé ra một khe rực rỡ, ánh vàng tuôn trào xuyên qua tầng không mờ sương, lan sóng sánh trên Đại Tây Dương.
Bình minh dần dần hiện ra trước mắt.
Diệp Thanh Lan vừa tỉnh ngủ, uể oải tựa lên vai Chu Biệt Hạc: “Anh có thường ngắm bình minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-xuan-uu-ai-toi-chu-kinh/2900396/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.