Quản gia hỏi, “Bộ đồ ngủ trong phòng tắm và…”
Thẩm Tĩnh đỏ mặt, “Vứt đi.”
Quản gia gật đầu, làm việc trong những gia đình giàu có, bà đương nhiên nhận ra nhãn hiệu của những món đồ xa xỉ.
Tuy rằng bộ đồ ngủ đã bị xé rách, bà cũng không dám tùy tiện vứt bỏ.
Trong bữa tối.
Thẩm Tĩnh nhìn thấy quản gia ở khu vực làm việc của người giúp việc, đang giặt sạch và sấy khô chiếc váy ngủ bị rách, sau đó gấp gọn và cất vào phòng tạp vụ.
Mấy chục ngàn?
Lúc quẹt thẻ của Chu Luật Trầm, cô cũng không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rằng anh thích cô mặc những bộ đồ ngủ màu đỏ gợi cảm.
Anh muốn cô ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng lại si mê vẻ quyến rũ đằm thắm của cô.
“Dì à,” giọng cô vừa nũng nịu vừa khàn khàn, “lúc dì đến, Chu tiên sinh đã đi rồi à?”
Quản gia vừa định trả lời thì cánh cửa lớn xa hoa bằng kim loại mở ra.
Thẩm Tĩnh nghiêng đầu nhìn qua.
Trang Minh mang theo một chiếc hộp bảo hiểm, đặt nó lên bàn trà trong phòng khách.
Thẩm Tĩnh cầm bát nhỏ, vừa ăn cháo vừa bước lại gần.
Trang Minh giải thích, “Đây là quà Valentine của cô, vừa được chuyển đến từ buổi đấu giá.
Thời tiết bên kia không thuận lợi, để đảm bảo an toàn, máy bay tư nhân đã bị trễ.”
Khi mở khóa chiếc hộp bảo hiểm ra.
Trước mắt cô là một loạt trang sức quý giá, sáng lấp lánh, mỗi món đều thuộc hàng xa xỉ, có giá trị sưu tầm.
Cô chỉ nghĩ được một câu nói dân dã, rằng những món này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790591/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.