Tôi cũng đoán được anh ta sẽ như thế mà.
Người đàn ông như Đường Kiêu sao mà đột nhiên lại đổi tính chứ? Cái tỉ lệ mà anh ta trở nên chung tình còn thấp hơn là tỉ lệ sao hỏa đụng phải mặt trăng nữa, thế mà tôi lại đỏ mặt làm cái quái gì chứ?
Tôi nhìn anh nghỉ kị nhưng anh vẫn cứ cười đến ra cả nước mắt, khiến tôi thật muốn đấm anh ta một phát.
Tôi tức giận mà đá cho anh ta hai cái khiến anh đau đến mức ôm chân mà kêu lên, tôi mặc kệ anh mà quay lưng bỏ đi. Chưa đi được hai bước thì anh đã đuổi theo tôi.
“Cô đang giận sao?”
Tôi bĩu môi: “Tôi giận cái gì chứ, con người anh vốn dĩ là như thế mà nên tôi không mang hy vọng gì cả.”
Anh hơi hoang mang: “Cô một chút cũng không giận sao? Vậy lúc nấy khuôn mặt cô đỏ cả lên thì là thế nào đấy?”
Tôi không tức giận mà nhìn thẳng vào mặt anh.
“Nói thật thì Đường Kiêu à, anh chẳng qua là nhờ vào cái mã ngoài bảnh bao và gia thế hiển hách của mình nên mới có thể ngông cuồng như thế, nhưng đó lại không phải là hình mẫu mà tôi muốn, không có người phụ nữ nào thích chia sẻ người đàn ông của mình với cô gái khác cả nên điều kiện của anh hoàn toàn không phù hợp với mong đợi của tôi, mà nếu như đã không phù hợp thì làm gì phải ghen tuông chứ?”
Anh nhìn tôi bằng một ánh mắt lạnh tanh, khẽ chau mày: “Vậy thì trong lòng cô, mức độ chờ đợi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giot-tinh/261121/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.