Vào giờ tan tầm, Đỗ Tiêu nhận được tin nhắn WeChat từ Thạch Thiên: “Em thích ăn gì? Có món gì ưa thích đặc biệt không? Có kiêng kị món nào không?”
Đỗ Tiêu trả lời: “Sao vậy anh?”
Thạch Thiên: “Không phải đã hẹn là khi xuất viện sẽ mời em đi ăn sao? Tôi muốn tìm hiểu trước xem em thích ăn gì.”
Đỗ Tiêu chợt nhớ đến chuyện hồi trưa, khi Vương Tử Đồng và mấy cô bạn xì xào về việc Vương Lâm đi ăn với đồng nghiệp nam khác phòng. Vậy việc cô đi ăn với người khác thế này… tính là gì đây?
“Ơ…” Cô gọi Vương Tử Đồng, rụt rè hỏi ý kiến: “Có một anh mời em đi ăn, có nên đi không?”
“Ai vậy? Sao lại mời đi ăn? Người ta đang thả thính em à?” Vương Tử Đồng tò mò.
“Thì… em giúp anh ấy làm việc gấp, rồi anh ấy bảo muốn cảm ơn bằng bữa cơm.” Đỗ Tiêu giải thích.
“Lý do chính đáng mà. Có vấn đề gì đâu?” Vương Tử Đồng không hiểu.
“Chắc chỉ có hai đứa thôi. Lúc trưa các chị không phải nói… về chuyện kia sao? Em không biết có nên đi không nữa.” Đỗ Tiêu băn khoăn.
Vương Tử Đồng nhìn cô chằm chằm, lúc này gương mặt cô ấy có thể đọc được hoàn hảo thành “bức ảnh thiểu năng trí tuệ.jpg”.
Đỗ Tiêu nuốt nước bọt, giải thích: “Em… em chưa bao giờ đi ăn riêng với con trai nào ngoài anh trai.”
Vương Tử Đồng không tin: “Không thể nào không có ai theo đuổi em chứ?”
Đỗ Tiêu ngẫm nghĩ, thực ra từ nhỏ đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-bien-nguoi-tu-trac/2868656/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.