Béo Nha mười bốn tuổi rồi, cũng bắt đầu muốn ra ngoài nhìn ngó thế gian.
Sợ nàng cũng theo gương ca bỏ nhà ra đi, ta đành hứa:
“Đợi khi trại xây lại xong xuôi, cả nhà sẽ cùng con xuống núi.”
Lục Thiên Hành không nuốt lời, số của cải cướp được từ Vương Đại Hổ đủ để chúng ta dựng lại Hắc Sơn Trại từ đầu.
Một vụ cướp lớn như thế mà không hiểu sao quan phủ chậm trễ mãi chẳng điều tra ra hung thủ — là chúng ta.
Trái lại, Hắc Sơn Trại lại vì trận cướp này mà nổi danh, giang hồ bắt đầu truyền tai nhau về một bang phỉ cường đạo “trừ gian diệt ác, thủ đoạn tàn nhẫn”.
Chỉ là… “Ác phỉ Đông Lâm” nghe sao mà khó nghe quá chừng! Trong trại rõ ràng chỉ là mấy dân đen khốn khổ bị bức đến đường cùng thôi mà!
Tóm lại, từ đó không ai dám dễ dàng trêu vào chúng ta nữa.
Chỉ cần trời không đổ tai họa nữa, dựa vào nghề phụ như trồng trọt săn bắn, cũng đủ để sống yên ổn.
Hắc Sơn Trại thoát khỏi vận mệnh bị diệt sạch như đời trước.
Phu nhân Tướng quân kia rốt cuộc vẫn vì tình thân mà mở cho chúng ta một con đường sống.
Ba năm sau, chúng ta có nhà mới.
Nhà rất rộng, xây hẳn mấy gian phòng.
Không còn cảnh bốn người chen chúc một phòng, muốn thân thiết một chút cũng phải đợi con vắng nhà, ta với Béo Nha tắm rửa cũng không cần đuổi phụ thân và ca ca ra ngoài.
Về sau Thập Lượng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-cai-ta-quy-chinh-va-tiep-tuc-lam-dieu-ac-chung-ta-lua-chon-nuoi-con/2697050/chuong-10.html