Sáng hôm sau đi làm, Hướng Án không để Bạc Dật Châu đưa cô, vì cô không đến Hướng Chi trực tiếp mà phải ghé qua khu chính phủ Cao Tân trước, nên đã nhờ tài xế đưa đi.
Trên đường đi, khi Ngô Tiêu đang báo cáo công việc, cô bỗng có chút thất thần. Ngô Tiêu gọi cô, ý thức của cô mới quay trở lại. Bàn tay phải đang đặt trên đùi khẽ nắm lại, rồi như che giấu điều gì, cô nhét nó vào túi áo khoác.
Hôm qua bàn tay này đã chạm vào đâu, cô vẫn nhớ rất rõ.
Tối qua họ không làm đến cùng, Bạc Dật Châu chiều theo ý cô, để cô nắm quyền chủ động. Sau khi cô mò mẫm không có kế hoạch gì cụ thể, anh đã nắm tay cô giúp chính mình, rồi lại giúp cô.
Sau khi tắm rửa đã hơn một giờ sáng nên họ đi ngủ luôn. Nhớ đến chi tiết “giúp đỡ” đó, cô vô thức nghiêng đầu, tay trái nắm thành nắm đấm hờ, che miệng ho một tiếng.
Ngô Tiêu thấy cô dường như lại không nghe mình nói: “Tổng giám đốc Hướng?”
“Hả?” Hướng Án nhìn lại.
Ánh mắt Ngô Tiêu lướt qua khuôn mặt cô, mang theo chút nghi hoặc, hôm nay cô đã mất tập trung nhiều lần.
Hướng Án giơ tay trái lên, đặt vào gáy, vuốt nhẹ, tay phải điểm hai cái lên máy tính bảng trên đùi, giải thích một cách lộ liễu: “Tối qua ngủ không ngon.”
Ngô Tiêu chỉnh máy tính bảng trong tay sang tài liệu cuộc họp cần cho cô xem, đưa qua: “Một lát nữa có cần mua cà phê cho cô không?”
Hướng Án giơ tay nhận lấy, đối chiếu với tài liệu của mình, suy nghĩ hai giây: “Không cần đâu.”
Nếu mua thì cũng phải là Bạc Dật Châu mua chứ, tại anh cả.
Nghĩ đến đây, cô dừng tay phải đang viết trên máy tính bảng, cắm bút vào khe bên cạnh, lấy điện thoại nhắn tin cho Bạc Dật Châu.
Hướng Án: [Đến công ty chưa?]
Bạc Dật Châu vừa vào văn phòng, anh cởi áo vest, tay trái ném áo lên sofa, cúi người nhặt điện thoại.
Bạc Dật Châu: [Ừm.]
Hướng Án dùng tay trái đánh chữ, có chút kiêu ngạo. Hướng Án: [Hơi buồn ngủ.]
Hướng Án: [Tinh thần không tốt.] Hướng Án: [Mua cà phê cho em đi.]
Cô nói rồi gửi thẳng một địa chỉ, là nơi cô sẽ họp lát nữa.
Bạc Dật Châu nhìn chăm chú mấy dòng chữ đó, trong mắt ánh lên nụ cười, cà vạt là do Hướng Án thắt cho anh vào buổi sáng, nút thắt hơi chặt, anh dùng ngón trỏ tay trái móc kéo ra một chút.
Bạc Dật Châu: [Tại anh?]
Bạc Dật Châu: [Không phải em muốn chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778488/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.