Khí hậu ở Nam Thị nóng ẩm, mùa hè giống như một phòng xông hơi khổng lồ, những đợt sóng nhiệt ẩm ướt dính chặt vào da người.
Xe đến vào khoảng chín giờ tối, ga tàu cao tốc ở Nam Thị rất nhỏ, sau khi xuống tàu chỉ cần đi qua một lối đi là ra khỏi ga ngay. Yến Đường kéo vali bước xuống tàu, từ xa đã nhìn thấy bố mẹ đứng đợi bên ngoài vẫy tay chào cô. Cô vội vã kéo vali ra khỏi ga lên xe, nhưng khi về đến cửa nhà, sờ vào túi thì phát hiện bên trong trống rỗng, tim cô đập loạn nhịp.
Chết rồi.
Điện thoại để quên trên tàu cao tốc.
Trong điện thoại lưu rất nhiều tài liệu, một số chưa kịp sao lưu vào máy tính, Yến Đường lo lắng đến mức toát mồ hôi trán, vội vàng bảo bố quay xe trở lại ga tàu. Tin tốt là nhân viên soát vé đã nhặt được khi đi ngang qua chỗ ngồi của cô và để lại tại phòng làm việc của ga. Nhưng tin xấu là giờ họ đã tan ca chỉ có thể đến lấy vào ngày mai.
Không biết là do không có điện thoại bên cạnh hay do ngày đầu về nhà chưa quen, đêm đó cô ngủ không yên, đến khoảng ba giờ sáng lại tỉnh giấc mơ màng.
Căn phòng chìm trong bóng tối, hai bên bàn học là hai kệ sách chất đầy những cuốn sách cô đã đọc thời niên thiếu. Yến Đường ngồi dậy bật đèn, ngồi xuống bàn học, không nhịn được mà mở máy tính kiểm tra hộp thư.
Email gửi cho Tống Úc đã được đặt hẹn giờ gửi và đã được gửi đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-thien-than-nho-bach-nhat-mong-duong/2456343/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.