Có lẽ Ứng Đào muốn thực hiện câu nói “không ai nợ ai” thật nghiêm túc, mấy ngày nay Tiêu Tự gọi cho cô chỉ nhận lại âm thanh máy bận. Sau đó, anh lại gọi tiếp mới phát hiện Ứng Đào không muốn phiền phức nên đã chặn anh rồi.
Nhưng may mắn là Ứng Đào quên rằng hai người còn kết bạn Wechat.
Vậy nên Tiêu Tự thấy các bài đăng ăn chơi nhậu nhẹt của cô trên trang cá nhân.
Kiêu ngạo và tùy ý, đắc ý vênh váo, không xem anh ra gì.
Thật ra Tiêu Tự cũng không rảnh rỗi, nhưng khi thấy vậy thì ngọn lửa giận trong lòng anh lại bốc lên.
Gần đây anh bận khống chế viễn thám tại căn cứ hàng không, bận đến nổi phải ở trong căn cứ vài ngày, lúc rảnh thì phải về Thẩm thị họp với Thẩm Ngôn Lễ, không có chút thời gian rảnh nào.
Nhưng bây giờ anh lại không chịu nổi nữa, cứ chờ như vậy cũng không ổn.
Tiêu Tự cũng rất dứt khoát, không cần suy nghĩ nhiều, cân nhắc bỏ đi thiết kế máy bay, để có thời gian đi bắt người kia.
---
Sau khi có kết quả kiểm tra Ứng Đào mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có thì không sao, nếu có thì không cần biết sẽ giải quyết như thế nào, cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn.
Cục đá đè nặng trong lòng cũng đã rơi xuống, tâm trạng cô vui vẻ như mặt trời chiếu rọi.
Nhân dịp Thẩm Ngôn Lễ không có ở đây, cô đã tới Nam Hòe tìm Thịnh Tường để ngủ cùng vài ngày; sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-canh-xuong-the-gioi-cua-em/1607689/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.