Trên đường trở về lớp, Lâm Lạc đi bên cạnh Nam Tường, nhỏ giọng nói: “Thật đáng sợ.”
Nam Tường gật đầu: “Đúng là rất đáng sợ, không được nói xấu lung tung.”
Lâm Lạc im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Cậu cũng tin mấy lời đồn đó, cho rằng tôi ghen tỵ với Giang Hoài Tự?”
Trong lòng Nam Tường thầm kêu câu hỏi này quá chí mạng, làm khó cô quá, nên nói vòng vo: “Cậu đã bảo đó là tin đồn rồi.”
Lâm Lạc mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
……….
Đám đông còn lại nhanh chóng giải tán.
Giang Hoài Tự vừa dán xong ảnh lên bảng thông cáo.
Tống Vãn Nhu đứng bên cạnh muốn kéo tay áo cậu, giơ tay ra lại buông xuống, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc, đợi cậu quay lại mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Chiều nay tớ phải vào thành phố thi đấu, lúc trở về cậu có thể giảng bài cho tớ được không?”
Giang Hoài Tự sửng sốt, nhìn hai bên xác định không có người khác, sau đó chỉ tay vào chính mình, không biết có phải thật sự thắc mắc hay không, hỏi: “Tôi?”
Tống Vãn Nhu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được không?”
“Chiều nay chỉ học một tiết thể dục và một tiết tự học.”
Giang Hoài Tự gãi đầu, âm thầm nhíu mày, vẻ mặt như đang nói “Tôi phải làm sao đây”, suy nghĩ một hồi mới thiện ý nói: “Hay là tôi giảng cho cậu cách đá bóng?”
Tống Vãn Nhu: “…..”
–
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục.
Nam Tường tưởng rằng sẽ đến môn này sẽ được thư giãn thả lỏng hơn, nhưng trùng hợp làm sao hai lớp lại được gộp vào học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776849/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.