Bốn giờ sáng, thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Mưa lớn đổ xuống ngoài trời, màn mưa dày đặc phủ kín cả thành phố,như một tấm lưới trong suốt đan chặt, che khuất mọi âm thanh, chỉ còn lại tiếng cây cối lay động trong mưa.
Bên trong căn phòng chiếu phim dưới tầng hầm không có cửa sổ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn trần rọi xuống, vẽ nên một không gian tối mờ mơ hồ.
Tựa như bị tách biệt khỏi thế giới, cũng như thể chủ động rời bỏ thế giới ấy, lời của Nam Tường vừa dứt, Giang Hoài Tự chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cô, không nói một lời.
Vừa nãy cô hỏi cậu: “Cậu nghe hiểu chưa?”
Cảm xúc trong đêm khuya bị phóng đại lên gấp trăm gấp ngàn lần, như bãi biển vắng lặng không người lui tới, lại một lần nữa trào dâng sóng lớn trong thinh lặng, ào ạt và dữ dội.
Cổ họng cậu khẽ chuyển động, môi mấp máy như định nói điều gì, nhưng rồi lại ngập ngừng không thốt nên lời.
Xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập. Chỉ có chiếc điện thoại cứ liên tục rung lên: “ù… ù…” như đang cố gào thét nhắc nhở sự tồn tại của nó.
Giang Hoài Tự không nhìn màn hình, đưa tay tắt máy rồi úp điện thoại xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cậu không muốn quan tâm, cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm.
“Cậu sợ không liên lạc được với tôi?” Giọng cậu khàn đi, từng từ phát ra chậm rãi, như đang cân nhắc từng chữ một: “Hình như tôi hiểu rồi… mà cũng hình như chưa hiểu.”
Điện thoại lại rung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776873/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.