Dưới ánh trăng mờ và ánh nến lay lắt, đôi mắt anh hiện ra rõ ràng trong vắt, sáng rực như những vì sao vừa được mưa gội rửa, ẩn mình giữa đêm đen nhưng vẫn cháy lên từng đốm lửa nhỏ.
Giang Hoài Tự đột ngột kéo cô ôm chặt, cả người đè lên sofa, cúi đầu, dùng nụ hôn dồn dập mà cắn lấy môi cô. Ngón cái của anh chạm vào hình xăm phía đùi trong của cô, đầu ngón tay thô ráp miết qua vùng da vẫn còn sưng tấy. Cơn đau tê rần len lỏi qua từng sợi thần kinh, khiến tim cô đập rộn rã, gần như không chịu nổi.
Cô thở gấp, giọng nói bật ra từ khóe môi bị anh cắn m.út: “Anh thật sự thích đến vậy sao?”
Một câu hỏi mềm như gió thoảng, nhưng mang theo cả run rẩy và khiêu khích.
Anh không trả lời ngay, chỉ ghì chặt hơn. Hơi thở của cả hai rối loạn trong khoảng không hẹp.
Rồi giọng anh vang lên, trầm khàn, như bị đè nén rất lâu: “Không thích.”
Nhưng cái ôm không buông, nụ hôn không dứt, ánh mắt không hề né tránh, tất cả đều phản bội lại lời nói ấy, giống như trái tim anh đang gào lên điều hoàn toàn ngược lại.
“Không thích thì sao không buông tay?”
“Bởi vì dòng chữ đó là của anh.”
“Anh là Shakespeare chắc?”
“Là anh viết. Nét chữ của anh. Em nghĩ anh không nhận ra sao?”
Rõ ràng là hôm học tiếng Anh hôm đó, cô cứ quấn lấy bắt anh viết vào mẩu giấy nhỏ, chính là dòng chữ nghệ thuật đó. Vậy mà bây giờ cô lại đem nó xăm lên người, xăm ở chỗ kín
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776896/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.