Một khi đã nhượng bộ một lần, thì sẽ có lần thứ N.
Kết quả là nói đi nhưng vẫn không đi, hai người cứ thế “dính lấy nhau” mấy ngày liền, ngày đêm đảo lộn, ngoài ăn với ngủ thì chỉ có hôn nhau, cả ngày chẳng tỉnh táo được bao nhiêu.
Đêm khuya, họ thường cuộn lấy nhau trên sofa xem phim.
Ánh sáng từ máy chiếu len qua bụi li ti trong không khí, phản chiếu lên tường, rồi dội vào đôi mắt anh, khiến nó trở nên mơ hồ, càng khó đoán hơn. Họ xem một chút lại hôn nhau một chút, như thể tình tiết trong phim chẳng còn quan trọng.
Bên ngoài thỉnh thoảng lất phất mưa, trong không khí ẩm ướt ấy, Nam Tường chỉ còn nhớ rõ mùi hương quả vả lạnh lẽo trên người anh, mùi hương đó hằn sâu vào giác quan cô, như một cơn tai họa.
Quá sâu đậm, đến mức cứ mỗi đêm hè, hương ấy dường như vẫn vương trên chóp mũi, và hình bóng hiện lên trong đầu cô chỉ là anh.
Mỗi lần như thế, Nam Tường lại nhớ đến một thí nghiệm kinh điển.
Nhà khoa học Pavlov để nghiên cứu phản xạ có điều kiện, mỗi lần cho chó ăn sẽ rung chuông, lâu dần chỉ cần nghe tiếng chuông là chó đã chảy nước dãi.
Nhưng đồng thời, mỗi lần nghe tiếng chuông, Pavlov cũng vô thức muốn cho chó ăn.
Vấn đề là rốt cuộc ai thuần hóa ai?
Khi Nam Tường kể câu chuyện này cho Giang Hoài Tự, đã là đêm trước ngày anh phải đi.
Rèm cửa đã khép chặt, trong phòng tối om, cô đè anh lên mép giường, nhắm mắt hôn anh phớt qua phớt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776899/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.