Các cặp đôi đang yêu luôn cảm thấy một ngày không gặp như ba năm xa cách.
Giờ đây ba ngày không gặp, tính sơ sơ cũng bằng cả thập kỷ xuân thu.
Để phối hợp thời gian của anh, họ chỉ sắp xếp chuyến đi New York trong hai ngày, ngày thứ hai đã phải quay về. Nam Tường ban đầu còn định cùng Giang Hoài Tự cuộn mình trong phòng, hưởng chút thế giới hai người, làm mấy chuyện mà các cặp đôi nên làm, ai ngờ hành lý còn chưa sắp xong đã bị Tô Bối Bối và Bành Nguyện kéo tuốt lên lầu.
Tầng cao nhất của khách sạn, hồ bơi vô cực.
Ánh nắng nóng rực, không một bóng che. Nắng sớm xuyên qua tầng mây nhuộm nước hồ thành một màu xanh sâu thẳm, tựa như giao hòa giữa trời và biển, cả hồ bơi sáng lấp lánh, từng lớp sóng nước phản chiếu ánh sáng, trong vắt như ngọc.
Nam Tường mặc bikini, tay cầm dù nhỏ, duyên dáng ngồi trên phao hình bánh donut, lững lờ trôi trong nước, tận hưởng khoảng thời gian thư thái hiếm có nơi đất khách.
Nhưng sự thư thái đó chưa kéo dài nổi mười giây.
“Bành Nguyện chết tiệt! Anh tiêu rồi!!!” Tô Bối Bối vừa hét vừa tham chiến.
Ở trung tâm chiến sự bên cạnh, Giang Hoài Tự quỳ một chân trên phao hình xe tăng, đầu đội kính râm. Nhìn riêng khuôn mặt đã đẹp đến mức phi lý, tư thế lại ngầu đét như đặc nhiệm, nhưng hành vi thì trẻ con hơn cả tiểu học sinh.
Không biết anh kiếm đâu ra khẩu súng nước, lúc này đang xả loạn về phía Bành Nguyện.
Súng gầm vang, vòi nước phun
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776905/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.