Buổi sáng, ánh mặt trời chói chang. Để ngủ ngon, rèm cửa đã được kéo kín mít.
Tiếng chuông vang lên, An Đề vẫn còn lơ mơ, quờ tay tìm điện thoại. Mí mắt nặng trĩu, cô vừa hé mắt ra đã nghe Chỉ Thực đánh vần: “T-R-Ụ-C… K-Í-N-H? Phụt, là chú Chu Cánh ạ?”
“Ừm. Em nghe máy giúp chị đi.” Cô ném điện thoại, rúc đầu vào gối ngủ tiếp. Chỉ Thực cầm điện thoại, rón rén ra khỏi giường, thì thầm: “Alo, chú Chu Cánh.”
Giọng Chu Cánh có vẻ mệt mỏi, như cả đêm không ngủ: “Chị An Đề của con đâu?”
Cô bé liếc An Đề đã ngủ say, “Chị ấy còn ngủ, có cần con gọi dậy không ạ?”
“Thôi, để chị ấy ngủ đi. Con dậy thì xuống ăn sáng.”
“Vâng ạ.”
Chỉ Thực thay đồ, vào nhà tắm rửa mặt. Bồn rửa mặt hơi cao, cô bé phải nhón chân, cẩn thận súc miệng để không làm ướt áo, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Bữa sáng là “trà dầu” chủ nhà tự nấu, sền sệt màu nâu, còn có sủi cảo hấp, bánh ngải… chủ nhà nhiệt tình múc cho Chỉ Thực một bát nhỏ. Cô bé không kén ăn, lại là người ai tốt với mình, mình tốt lại, nên cứ gật đầu khen ngon.
Chu Cánh đã ăn xong, anh ngồi dựa vào ghế, không biết đang nghĩ gì. Trông anh có vẻ mệt mỏi, mắt rũ xuống, ngón tay gõ nhịp vu vơ trên tay vịn.
Chỉ Thực vừa nhai vừa kể: “Chú biết chị An Đề lưu tên chú là gì không? ‘Trục’ trong ‘trục xe’, ‘Kính’ trong ‘đường kính’. ‘Trục Kính’ (Zhóu Jìng) là gì ạ?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-van-day-to-hong-hanh-nhat-tieu/2948470/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.