Tương lai là một khái niệm hoàn toàn mơ hồ và không thể định hình, nó không bao giờ là một đường thẳng hay sự sắp đặt trước, chỉ có ai can đảm và có niềm tin mới vòng vững vàng bước trên đó được. Cả Vũ và Hạ đang khát khao ngày ra trường để được thực hiện những giấc mơ mà mình hằng ấp ủ.
Rồi cái ngày ấy cũng đến. Tốt nghiệp Đại học không như tốt nghiệp TH, không sôi nổi, không lưu bút, không bịn rịn và nhiều nước mắt như tốt nghiệp TH. Nhưng nó là một sự khởi đầu hoàn toàn mới, đầy quan trọng, từ đây trở đi những con chim non sẽ được đưa vào cuộc đời, một thứ trường học mà mọi lý thuyết sẽ được thực hành và vận dụng triệt để.
Ngay sau khi tốt nghệp, chị Thảo vẫn không quên lời, chị sắp đặt cho Vũ một cuộc gặp với Tổng GĐ.
Vũ căng thẳng ra mặt, tối trước hôm phỏng vấn, Hạ nhắn Vũ:
-Qua nhà mình nha, có cái này tặng cậu.
Gặp Vũ, Hạ chìa ra một mảnh giấy màu hồng nhỏ và bảo đây là bảo bối, không được mở ra xem, chỉ được xem khi phỏng vấn nếu thấy bí. Vũ tò mò lắm nhưng nhớ lời Hạ dặn nên cũng không táy máy gì cả mà mở ví ra nhét ngay vào.
Hạ chìa bàn tay xinh đẹp trước mặt Vũ :
-Chúc cậu thành công nhé! My hero!
Câu này là của cô CN mà, nay Hạ nói lại nó, làm Vũ thấy nhớ lại những năm tháng học trò quá. Vũ nhìn Hạ, đôi mắt không chớp rồi cậu cũng chìa bàn tay cứng cáp của mình ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-vu/1136886/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.