Bạc Nhược U rời khỏi Hầu phủ, cùng Hậu Dương đi đến nha môn. Án này không do Trực Sử Ti tiếp nhận, mà Hoắc Nguy Lâu lại bận công vụ nên không đi cùng nàng.
Khi đến nơi, Ngô Tương đã quay về, đi cùng hắn còn có một hài đồng chừng sáu, bảy tuổi. Đứa bé này nhìn rất quen, chính là tiểu hài tử đeo mặt nạ quỷ sai đã trả lời câu hỏi của Bạc Nhược U hôm trước. Hắn đi theo các nha sai, dáng vẻ có chút căng thẳng. Ngô Tương sai người bên đường mua ít bánh kẹo cho hắn ăn.
Nhìn thấy Bạc Nhược U, đứa trẻ có phần kinh ngạc, không dám tiến lên chào hỏi. Bạc Nhược U khẽ mỉm cười với hắn, Ngô Tương đứng bên cạnh liền nói:
"Đứa nhỏ này tên là Trương Đạc, là con nhà nông trên phố. Muội đã gặp qua rồi."
Thấy Bạc Nhược U gật đầu, Ngô Tương tiếp tục:
"Sau khi ta đến Tướng Quốc Tự, cũng hỏi thăm quanh trấn. Ngoài khách trọ trong khách sạn, ta cố tìm người có thể nhận ra Văn Cẩn. Lúc này, gã sai vặt trong khách sạn mới kể, vài lần thấy Văn Cẩn chơi ở cửa, còn chơi đùa với mấy đứa trẻ khác. Thế nên ta liền lên trấn tìm kiếm."
"Cuối cùng, ta tìm thấy hắn. Người nhà hắn cũng biết gần đây trên trấn có chuyện xảy ra, nhưng không ngờ liên quan đến Văn Cẩn. Sau khi hỏi, hắn nói ngày 11 tháng 11 từng gặp Văn Cẩn."
Bạc Nhược U nhíu mày:
"Nhớ rõ sao?"
"Nhớ rõ, bởi vì ngày đó là sinh thần của tổ mẫu hắn, nên hắn được mặc đồ mới. Nhưng khi chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574858/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.