Một ngày bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay.
Nếu không phải sáng nào Tiểu Trư cũng nhảy lên giường giẫm đạp một vòng trên người ta, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ dậy đúng giờ nổi.
Nghĩ đến việc Thẩm Sơ Nguyệt lúc mới dựng nghiệp đã vất vả thế nào, ta chỉ mong nàng sớm quay về.
Đúng lúc ấy, bầu trời bỗng tối sầm, tiếng sấm nổ vang, cơn mưa đầu tiên của mùa hè trút xuống, rơi xối xả.
Tim ta đột nhiên siết chặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả.
Ta không ngừng tự trấn an mình rằng Thẩm Sơ Nguyệt là người giỏi nhất trên đời, dù gặp chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an.
Nhưng dù mưa lớn đến đâu, tửu lâu vẫn phải mở cửa.
Ta che ô đến quán, toàn thân ướt sũng.
Nếu là ngày thường, Chu nương tử chắc chắn đã nhắc ta mau đi thay quần áo, nhưng hôm nay nàng cứ thất thần, đến cả việc lỡ tay bỏ quá nhiều mỡ lợn cũng không phát hiện.
Thấy thế, ta kéo nàng ngồi xuống, dịu giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu nương tử ngập ngừng: "Có chuyện muốn nhờ nương tử giúp, nhưng ta không biết mở lời thế nào."
"Là chuyện liên quan đến bệnh của Doanh Nhi sao?"
Nàng vội lắc đầu: "Không phải về bệnh, nhưng quả thực là vì con bé."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-duong-lang-le-duoi-anh-trang/1061820/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.