14.
Thấy trên gương mặt ta thoáng hiện vẻ kinh ngạc , Bạch Chỉ liền đắc ý dào dạt.
“Trước đó ta đã sai biên kịch sửa kịch bản rồi. Khó khăn lắm mới được diễn cổ trang, ta đã làm thì phải làm Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai.”
Suýt nữa thì quên mất chuyện này…
Trong đoàn làm phim, hễ nàng không vừa ý liền ngang nhiên sửa kịch bản. Không kể đến logic, cũng chẳng buồn đoái hoài đến dấu hiệu cài cắm. Cứ thế mà đem một vở kịch trinh thám ly kỳ biến thành chuyện tình yêu đương tay ba ngu ngốc.
Nghe đâu, biên kịch đoàn ấy đều bị nàng hành đến phát điên. Nhưng ta tin rằng, dưới ngòi bút của một biên kịch có tâm, mỗi nhân vật đều có m.á.u thịt. Cả đời họ, hoặc do chính mình lựa chọn, hoặc bị vận mệnh trêu đùa. Cũng giống hệt người trong cõi thực này.
Ta yêu vai diễn Tống Uyển Ngâm của ta. Nàng là một người sống sờ sờ. Cho nên ta nguyện nỗ lực bước vào sinh mệnh của nàng. Hợp cùng nàng làm một.
Con đường dưới chân nàng là do chính nàng chọn. Không phải do biên kịch sắp xếp lại càng chẳng phải thứ có thể bị Bạch Chỉ tuỳ tiện sửa đổi. Thế nên ta lạnh giọng quát nàng câm miệng:
“Thứ kịch bản rác rưởi ngươi tuỳ tiện sửa cũng chẳng thể trói buộc được ta.”
“Nam chính là ai không quan trọng, quan trọng là, ta là ai.”
Bạch Chỉ khẽ run hàng mi, thoáng sững lại. Mỗi lần ta tràn ngập niềm tin như thế, thường sinh ra khí thế áp bách không ai bì nổi. Tựa như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-duong-thac-thap-that-kim/2707417/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.