Phó Sảng biết con đường này là đường về trường, nhưng khi ý thức cô ngày càng mơ hồ, trước mắt cô chỉ còn lại một mảng hỗn độn.
"Dừng... xe."
Lưu Sao Mai đã chờ những lời này của cô. Tài xế lập tức ngừng xe. Lưu Sao Mai ném cho Anh ta một trăm tệ, rồi túm Phó Sảng kéo ra ngoài.
Phó Sảng trong lòng đã càng ngày càng hiểu rõ, cô chắc cAnh ta đã bị bỏ thuốc. Lưu Sao Mai ôm chặt cô. Cô cảm thấy mâu thuẫn và sợ hãi, liều mạng kháng cự Anh ta.
Lưu Sao Mai cười chiều chuộng: "Bảo bối, bác tài xế đi rồi, em ngoan nào."
Anh ta bóp cằm Phó Sảng. Cô không kêu lên được một tiếng nào, bị Anh ta mạnh bạo lôi ra khỏi taxi.
Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay ghê tởm của anh ta, ngồi phịch xuống đất, cố gắng phát ra âm thanh lớn nhất có thể, để cầu xin sự chú ý. Nhưng Lưu Sao Mai quả thực là Đ* c*m th*, ôm chặt lấy cô và bịt miệng cô, kéo cô về phía góc tối trên đường.
La Mã nhìn thấy vị trí Phó Sảng gửi đến đã cảm thấy không ổn. Cô ấy gọi điện thoại và nAnh ta tin nhưng không ai trả lời. Cô ấy định một mình đi tới, nhưng vừa ra khỏi ký túc xá, cô chợt nhận ra với sức con gái thì hoàn toàn không thể chống cự được. Cô nhớ Phó Sảng từng nói anh ta rất cao lớn.
La Mã lập tức chạy như bay, đến ký túc xá sinh viên năm ba tìm Trần Duy Lặc. Trong trường này, nếu có một người đàn ông có thể không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-tang-da-dinh-chi-mong-du/2977864/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.