Tư Đồ Phong tâm tình phức tạp nhìn tướng quân cùng Trần Diêm hai người ngồi xếp bằng câu cổ đánh nhau trên đất.
Tướng quân: “Dám giấu đồ của lão tử?! Muốn ăn đòn sao?!”
Trần Diêm: “Cái gì giấu?! Ta là giúp ngươi bảo quản!”
“Bảo quản cái rắm! Thư ngốc của lão tử thiếu chút nữa bỏ chạy rồi!”
“Người chạy rồi ngươi sẽ không đoạt về sao? Da mặt ngươi dày như vậy… A! Tay trật khớp!”
Tư Đồ Phong: “…”
Tính toán một chút, Tư Đồ Phong nghĩ, hỗn tiểu tử này từ nhỏ đã bướng bỉnh, làm gì nghe người ta khuyên, huống chi người kia đã dính vào trong tim hắn, có khoét cũng khoét không được.
Theo hắn đi. Tư Đồ Phong lười xem hai người đánh nhau, cảm thấy còn không bằng đi chuồng ngựa, xem ngựa phi trên đường còn hay hơn nhiều.
Hắn đi mấy bước, liền quay đầu lại nhìn Trần Diêm bị tướng quân câu cổ siết, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn hiện lên một chút ý cười.
Nhị muội, A Việt có người ở cạnh rồi……
Tướng quân cùng Trần Diêm đánh đến đầu đầy mồ hôi, hai người co quắp trên mặt đất thở hổn hển.
Trần Diêm: “Thấy sắc vong nghĩa…”
Tướng quân: “Có ý kiến gì?”
“Ngươi cũng thật là không biết xấu hổ.” Trần Diêm xoa cánh tay ngồi xuống, “Bất quá, người thân mến của ngươi gần đây thanh danh không được tốt, dọc theo đường đi ta nghe được không ít người mắng y, lời khó nghe nào cũng khó…”
Mặt tướng quân trầm như nước.
Lý Trường Tự chết rồi, nhưng vì hắn mà để lại lời bịa đặt không tiêu tan, thậm chí có người suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-co-khi-nao-di-nhay-song-khong/808043/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.