Tay Thẩm Mục bị tướng quân bao thành bánh chưng.
Thẩm Mục: “… Kỳ thực vết thương không sâu, không cần bao dày như vậy…”
“Không được” tướng quân nghiêm túc bang bó, “Tay ngươi dùng để viết chữ, không qua loa được.”
Thẩm Mục: “Bị bao thành như vậy thì ta làm sao viết chữ?”
Tướng quân trừng mắt lên, “Bị thương thành như vậy mà ngươi còn muốn viết chữ?!”
Thẩm Mục:… Cũng không phải rất nghiêm trọng.
Tướng quân gói tay người thật kỹ xong thì căn dặn, vết thương không thể dính nước, sau khi trở về nhớ chăm chỉ đổi thuốc. Suy nghĩ một chút lại sợ thư ngốc không chú ý, vẫn nên cùng y quay về Thẩm phủ đi, để tên thư ngốc này khỏi lén lút viết chữ, “Kêu ngươi đi theo ta đến phủ tướng quân ở đi ngươi lại không muốn…”
Thẩm Mục sững sờ, bàn tay gói kỹ như bánh chưng kéo ống tay áo tướng quân.
Tướng quân cuống lên, “Thư ngốc ngươi đừng động, cẩn thận vết thương nứt ra!”
Thẩm Mục nắm ống tay áo tướng quân thật chặt không chịu buông, đáy mắt mơ hồ có nước, “Ngươi… Ngươi nhớ ra rồi… Đúng không?”
Tướng quân cẩn thận nắm lấy tay y, lại cười nói, “Ừm, sợ nếu không nhớ ra nữa thì ngươi sẽ chạy theo người khác mất…”
Thẩm Mục nhào vào trong lồng ngực của hắn, dùng sức mà ôm chặt hắn.
“A Việt…” Y chôn mặt trước ngực hắn, nhẹ giọng nức nở.
Tướng quân ôm y, đáp: “Ta ở đây..”
Lý Trường Tự tự sát, dùng một cây chủy thủ khác đâm vào lồng ngực mình.
Tướng quân không thể tự mình động thủ, cơn tức bị chặn trước ngực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-co-khi-nao-di-nhay-song-khong/808045/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.