Việc Lục Hãn Kiêu cố trở nên bình thường, Chu Kiều làm như không thấy. Anh lật người, đưa lưng về phía cô, bắt đầu ngủ trưa.
Chu Kiều học thêm vài từ đơn, lúc ngẩng đầu lên thì Lục Hãn Kiêu đã ngủ. Cô quan sát phòng làm việc một vòng, toàn thể đều không có vấn đề, thứ bất thường chính là cái ghế quý phi này.
Haizz, có phải tiểu tiên nữ đâu?
Một tiếng sau, Lục Hãn Kiêu tỉnh dậy, vẫn buồn ngủ, "Em không nghỉ ngơi sao?"
Chu Kiều ừ một tiếng, "Tôi không có thói quen ngủ trưa."
Lục Hãn Kiêu ngáp một cái, ngồi khoanh chân trên ghế quý phi, hỏi: "Lúc ngủ anh có ngáy không?"
"Không có." Chu Kiều nói đúng sự thật.
Lục Hãn Kiêu nghe vậy vô cùng kiêu ngạo, vỗ ngực nói: "Lớn lên đẹp trai, hệ hô hấp cũng khỏe mạnh, tuyệt vời."
"..."
Chu Kiều lặng lẽ an ủi bản thân, từ từ sẽ quen, từ từ sẽ quen thôi.
Công ty 2 giờ bắt đầu làm việc, Lục Hãn Kiêu ngồi dậy, xốc tinh thần rồi xuống giường. "Uống gì không? Anh gọi giúp em."
"Không cần đâu." Chu Kiều đọc hết hàng chữ cuối cùng mới ngẩng đầu lên, đáp.
Vừa nói xong, đã thấy Lục Hãn Kiêu chân không đạp trên sàn, đi nhẹ nhàng như lướt trên mây. Mà đôi tất xỏ ngón hình cục cưng bọt biển kia yên tĩnh nằm trên ghế quý phi, bộ dạng kỳ quái.
Chu Kiều không nhịn được hỏi: "Anh không thấy bẩn sao?"
"Không tính là bẩn, phòng làm việc của anh không cho người khác đi vào, mỗi ngày cũng sẽ có người tới quét dọn." Lục Hãn Kiêu thêu dệt lý do,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-phu-giao-xuan-binh/2347078/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.